Trong tẩm cung, Cô Ngự Hàn nửa nằm ở trên ghế, tóc dài đen bóng mềm mại, tùy ý rối tung, vạt áo lơ đãng như có chút cố ý mở rộng, cả người thư thái, phảng phất vẻ mê hoặc.
Cách đó không xa là một tiểu nữ nhân với dáng vẻ bất an. Phượng mục hắn hẹp dài hơi hơi hé lên, khóe môi cười châm biếm: “Còn không mau lại đây hầu hạ ta đi ngủ.”
Bối Bối thay một bộ y phục của thư đồng. Nàng đứng ở một góc thật xa phòng, nhìn cái khuôn mặt tuấn tú nhưng rất tà kia, lời nói bắt đầu lắp bắp: “Đi ngủ… Đi ngủ… Một mình ngươi đắp chăn lên, nhắm mắt lại không được sao?”
Thoạt nhìn, thấy ngực hắn hình như rất rắn chắc, loáng thoáng những đường nét cơ thể hoàn mỹ, không biết sờ lên có co dãn nhiều không nhỉ?
Nàng vẫn thèm thuồng ước chừng khí lực của hắn, miệng lưỡi đều khô, khiếp đảm đấy nhưng sắc tâm lại nổi lên. Nàng cứ hồn nhiên mất tự giác tới gần Cô Ngự Hàn.
“Tiểu Bối Bối, nước miếng của ngươi đều chảy ra rồi. Có phải ngươi rất thích thân thể của ta hay không a?” Cô Ngự Hàn bỗng bám bên tai nàng nói.
“A! Sao ngươi lại ở chỗ này? ” Bối Bối vừa nhấc đầu thì bất ngờ chạm phải đôi môi bạc của hắn, một cảm giác giống như điện giật từ trên môi chảy khắp toàn thân.
Mục quang Cô Ngự Hàn chợt lóe lên. Hắn một tay giữ thắt lưng nàng, một tay nâng gáy nàng, không giữ chút khoảng cách nào, hối hả cuốn lấy môi nàng bừa bãi hôn trở lại…
“Ngô…” Bối Bối hai mắt mở to trừng trừng nhìn hắn. Đáy lòng nàng không ngừng kêu rên, nụ hôn đầu tiên của nàng a!
Nàng dùng hai tay đánh vào ngực hắn nhưng không thể rung chuyển hắn mảy may. Nàng chỉ có thể hoàn toàn đón lấy nụ hôn của hắn, để mặc lưỡi hắn nóng bỏng câu cuốn lấy nàng. Một cảm giác dây dưa, cay cay làm tim nàng cảm động, đập loạn nhịp, chân có chút mềm đi…
Không biết thời gian đã qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nụ hôn bắt đầu có chút chuyển hướng.
Hôn mãi cho đến khi bản thân thấy vừa lòng, Cô Ngự Hàn mới buông nàng ra. Nhìn nàng lúc này ánh mắt mê đắm, môi đỏ như cánh hoa hồng, hắn khàn khàn thở dài: “Ngươi thật ngọt.”
Lấy lại chút khoảng cách, khi không khí lạnh nhanh chóng thấm tỉnh nàng, Bối Bối cố gắng chống đỡ đôi chân mềm nhũn, dùng lực mãnh liệt đẩy hắn ra, nàng thở phì phò: “Ngươi… Ngươi sao có thể tùy tiện chiếm hữu ta!”
Cô Ngự Hàn nhún nhún vai, không những không hề tỏ vẻ xấu hổ mà con ngươi đen còn sáng lóng lánh, mang vẻ gian trá: “Đây là một nội dung ngươi phải hầu hạ ta, sau này trước khi ta ngủ ngươi đều phải dâng nụ hôn của ngươi lên cho ta. Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên của ngươi nên ta dạy, đừng quên chính ngươi cứ nói muốn hầu hạ ta miễn phí đấy, cho nên ngươi cũng phải học cách hôn ta như thế nào.”
Nhìn bộ dạng hắn đúng là tiểu nhân đang đắc chí, Bối Bối tức giận như muốn bốc hơi qua đỉnh đầu. Mắt hạnh nàng vừa đảo đảo, con ngươi đầy lửa giận như muốn nhảy lên. Thì ra muốn dùng mánh khoé là như vậy!
Nàng nở một nụ cười, ánh mắt híp lại, tiến tới gần hắn, thanh âm bỗng trở nên êm tai: “Chủ nhân cưng ơi, vậy xin cho ta tiếp tục hầu hạ ngươi đi ngủ.”
Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng lấy một tay đẩy hắn hướng lên giường đệm, thân thể đè nặng lên người hắn, sau đó hôn môi hắn tới tấp, ra sức liếm duyện. Cảm giác được vẫn còn chưa đủ, nàng dời miệng đi khắp khuôn mặt tuấn mỹ của hắn từ trên xuống dưới, cố ý để nước miếng dính đầy trên mặt hắn.
Cô Ngự Hàn cảm giác môi mình bị nàng cắn đau đau, trên mặt còn ẩm ướt. Hắn trố mắt nhìn đôi mắt to ánh lên những đốm lửa ác độc của nàng trong chốc lát, rồi rất nhanh bờ môi của hắn vểnh hướng về phía trước, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Đột nhiên, một tiếng thủy tinh rơi xuống đất “Loảng xoảng lang”, rất thanh thúy truyền vào trong tai bọn họ, hai người đồng thời nhìn về phía cạnh cửa, chỉ thấy một cung nữ hai mắt ngây ngốc nhìn bọn họ, bộ dáng nàng như thể bị kinh động không nhỏ.
Vương cùng một nam nhân, không, là nam hài, lại… Hôn môi!