Nhấtđịnh là Từ Chấn muốn dẫn nàng đi, nhất định là vậy!
Miệngnàng cong lên mang theo nụ cười đợi vận mệnh an bài.
Nụ hôncàng lúc càng sâu Vũ Lâm nhắm lại mắt, để mặc nụ hôn này kéo dài vĩnh viễn.
Nhưngmột đôi cánh tay cứng rắn xoay mình vòng lên bả vai của nàng, một lòng ngựccường tráng ôm lấy cơ thể nàng, đây...... đây chính là thân rắn của Từ Chấnsao? Không phải là ảo giác của nàng chứ?
Nàng mởmắt ra trước mắt vẫn mơ hồ không rõ, nhưng nàng đụng đến thật sự là một thânthể ấm áp, đôi môi hôn nàng cũng rất quen thuộc, có lẽ đây là nhân từ cuối cùngông trời dành cho nàng! Để cho nàng có được loại cảm giác này.
Sươngmù dần dần tản đi, ánh sáng chậm rãi chiếu xuống, Vũ Lâm rốt cục thấy rõ tấtcả.
Đúngvậy, ôm nàng là một nam nhân, là nam nhân nàng yêu_Từ Chấn
“Chấn?Là chàng sao?” Nàng sững sờ hỏi.
Từ Chấnnhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy trìu mến, “Ngoại trừ ta còn ai vàođây?”
“Nhưng......Nhưng tại sao như thế?” Mặc dù vui vẻ ập đến nàng vẫn khắc chế không được tòmò.
“Bởi vìnước mắt của nàng để cho thân rắn của ta sống lại, hình người của ta đươngnhiên cũng không sợ ánh mặt trời chiếu, tự nhiên tỉnh lại.” Hắn xoa xoa hai mánàng.
“Nướcmắt của ta?” Nàng vẫn không hiểu.
“Thânrắn của ta bị chôn dưới mặt đất nhưng chưa tắt thở nên vẫn tồn tại, nhưng nhiệtđộ cơ thể quá thấp nên không thể tỉnh , đều do nàng rơi nhiều nước mắt mới làmcho ta có hội thức tỉnh lại.”
“Trờiạ......”
Vũ Lâmkhông thể tin nổi hạnh phúc hiện tại, trước một khắc nàng nghĩ đến bản thân sẽtheo hắn tan thành mây khói, nhưng hiện tại lại như xuất hiện kỳ tích thấy hắnsống lại, bảo nàng sao không vừa khóc vừa cười?
“Đừngkhóc, ta không muốn nàng khóc.” Hắn hôn lên nước mắt của nàng“Từ hôm nay trởđi, ta cũng không cho phép nàng khóc.”
“Chấn......Chấn......” Nàng lúc này mới khẳng định tất cả đều là thật sự, làm cho nàngcàng thêm khắc chế không được nghẹn ngào nức nở, trong cổ họng dâng lên vui vẻlàm cho nàng nhất thời không thể tiếp nhận.
Từ Chấnôm nàng, vỗ về nàng, để nàng phát tiết tất cả kích động trong lòng, thẳng đếnnàng từ từ bình tĩnh trở lại.
“Khỏehơn chút nào chưa? Vương hậu của ta.” Hắn thấp giọng hỏi bên tai nàng.
Ngheđược hai chữ “Vương hậu”, hai má của nàng không khỏi đỏ bừng “Ta...... Ta khôngtư cách làm vương hậu của chàng.”
“Trừnàng ra còn ai có thể?” Hắn nói xong liền nâng tay nàng lên, giúp nàng đeochiếc nhẫn luyện từ rắn, “Nàng muốn cự tuyệt cũng không kịp, chiếc nhẫn này đeovào sẽ không cách nào gỡ ra.”
Nhìnchiếc nhẫn xinh đẹp, nàng không khỏi nín thở, “Nhưng….nhưng...... Ta hại chếtchàng hai lần, hơn nữa...... bọn họ đều ghét ta......”
“Lànàng làm cho ta chết đi, rồi làm cho ta sống lại, chỉ có nàng mới để cho ta nhưthế, cho nên nàng nhất định là vương hậu của ta.” Hắn nửa quỳ xuống, hôn lênchiếc nhẫn đeo trên tay nàng.
Vũ Lâmcảm thấy được lòng đầy cảm động, lập tức muốn đồng ý với hắn, rồi lại bắt buộcchính mình nói:“Bọn họ không phải đều phản đối sao? Ta không hy vọng các ngươilại cãi nhau.”
“Phảnđối?” Từ Chấn mỉm cười“Làm sao có thể? Bọn họ tất cả đều tán thành vô cùngnha!”
“Hả?”Vũ Lâm nhíu mày càng thêm mơ màng .
Từ Chấnvung tay áo chỉ thấy sau lưng nổi lên một làn sương trắng, tiếp theo xuất hiệnbóng dáng mấy đại thần, chính là Nhan Thán Sinh, Lâm Minh Hiên, Kha Hân Khởi cùng đám người Từ Nhạc, đều cùngnhau cúi đầu quỳ trên mặt đất.
“Cácngươi...... Các ngươi tại sao lại quỳ?” Vũ Lâm bối rối nói, đưa tay muốn kéobọn họ.
“Bọnthần khấu kiến xà vương! Xà hậu!” Mọi người cùng kêu lên .
Xàvương? Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Chấn, Xàhậu? Nàng kinh ngạc chỉ vào chính mình.
Từ Chấngật gật đầu, “Nàng đã thông qua tất cả khảo nghiệm được mọi người khẳng định,từ giờ trở đi nàng chính là vương hậu của xà vương quốc, đã hiểu chưa?”
“Ta......Ta thật sự có thể ?” Nàng vẫn không dám tin.
Kha HânKhởi lại cười nói:“Không ai so với cô nương thích hợp với xà vương, từ năm támtuổi xà vương đã thích cô nương, cho nên mới bò lên mình cô, lén hôn cô!”
LâmMinh Hiên liền nói:“Kết quả lúc trước làm cho chúng ta nhức óc, may mà mọichuyện tốt đẹp.”
NhanThán Sinh cũng nói:“Duyên phận muốn trốn cũng trốn không được, nên đến vớinhau.”
Từ Nhạcthì cười hì hì“Cuối cùng thành toàn đoạn nhân duyên này, mọi người thật sự bịcác ngươi khiến mệt muốn chết rồi!”
Vũ Lâmchần chờ nhìn Từ Chấn“Ta có phải đang nằm mộng?”
Hắn ômnàng vào trong ngực, thật chặt thật chặt“Còn dám hoài nghi? Trở về sẽ cử hànhhôn lễ, ngàn vạn đừng nói với ta nàng chỉ đang nằm mộng!”
Vũ Lâmhai má đỏ lên, mọi người đều cười, trong từng đợt sương trắng ẩn hiện tất cảbọn họ đều bay lên trời, về tới xà vương quốc ngàn năm trong truyền thuyết.
………..
Hômsau, miếu xà vương .
Hai vợchồng Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân lại đến miếu dâng hương cầu phúc chonữ nhi.
“Xà vương,cầu ngài đại phát phát từ bi để Vũ Lâm chúng tôi có cuộc sống tốt.” Quách ThụcQuân quỳ gối trước miếu thần, thấp giọngcầu khẩn .
Mạc ChíHoành từ trong túi xách lấy ra tế phẩm, từng cái từng cái đặt lên bàn, độtnhiên lúc đó ông cảm thấy được cảnh tượng trước mắt có chút không thích hợp, tựa hồ nhiều hơn bình thường.
“Bạngià, có phải ta hoa mắt hay không ? Tại sao lại có thêm một pho tượng thần?”
QuáchThục Quân đem nhang cắm vào trong lư hương, “Ông đang nói chuyện gì?”
Mạc ChíHoành càng nhìn càng khẳng định “Bà nhìn thử xem, vốn là sáu pho tượng thần?Lúc này lại biến thành bảy tượng thần !”
“Ừm!Làthật!” Quách Thục Quân tỉ mỉ đếm số, “Nhiều hơn một pho tượng!”
“Là mộtpho tượng nữ thần!Tại sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Rõ ràng ngày hôm quakhông có .”
QuáchThục Quân cùng Mạc Chí Hoành cẩn thận nhìn trái nhìn phải, muốn nhìn ra nguyênnhân, rồi sau đó hai người đột nhiên kinh ngạc, trợn to mắt nhìn lẫn nhau.
“Takhông phải nhìn lầm chứ?”
“Nhưng......hình như là sự thật......”
“Thậtsự là Vũ Lâm chúng ta !”
“Trờiạ!”
Hai vợchồng lập tức quỳ xuống liên tiếp dập đầu vài cái, “Đa tạ thần linh phù hộ, đatạ xà vương thiên ân, để Vũ Lâm chúng ta sống thật tốt!”
Vợchồng Mạc gia cao hứng vô cùng cũng không dám nói cho bất luận kẻ nào, sợ rằngngười ta cho mình là kẻ điên, nhưng sâu trong lòng bọn họ tin tưởng nữ nhi VũLâm đang sống cuộc sống rất tốt ở xà quốc!
Trongđiện thần, ánh mắt xà vương cùng xà hậu tràn đầy thâm tình, hai tay nắm chặtnhau vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.
__Hoàn__