“Cóchuyện gì vậy?”
“Ta độtnhiên cảm thấy thật lạnh, có loại dự cảm không tốt.”
Giờ phútnày, Từ Nhạc đáp xuống một chỗ trên vách núi, bốn phía yên tĩnh không tiếngđộng.
Khôngbiết tại sao Vũ Lâm lại thấy bất an, thậm chí ôm bả vai của mình run rẩy khôngthôi.
“Nàngquá khẩn trương rồi” Từ Nhạc vỗ vỗ bả vai nói.
“Có lẽvậy!” Vũ Lâm cắn chặt môi dưới.
Từ Nhạckéo tay nàng, đưa nàng đi vào một sơn động, đi qua một đoạn đường núi thế nhưngcó một có một cái động khác, nơi đó có một sân nhỏ, có hoa viên, hồ nước, chòi nghỉ mát cùng ba gian nhà cỏ,thoạt nhìn vô cùng tinh xảo đáng yêu.
“Nơinày chỉ có ta biết, chúng ta có thể tạm thời trốn ở chỗ này để nghĩ biện pháp.”
“Ta......Ta có thể đi đâu? Ta đã không thể quay về thôn xà vương.” Nếu nàng trở lại thônxà vương , thôn dân sẽ không tha thứ nàng, cha mẹ của nàng nhất định cũng bị liênlụy .
“Đây làvấn đề chúng ta nên tự hỏi, nàng không thể ở lại xà vương quốc, cũng không thểquay về xà vương thôn, đến tột cùng không biết phải đi đâu?” Từ Nhạc ngồi trênghế đá, hai tay nâng cằm nghĩ.
“Thiênhạ to lớn nhưng lại không có chỗ để ta dung thân.” Vũ Lâm chua sót lắc đầu.
“Haynàng cứ ở đây đi!” Từ Nhạc đột nhiên nói như vậy.
“Ở tạinơi này?” Vũ Lâm chỉ vào chính mình hỏi.
“Đúng!Nếunàng cảm thấy ở một mình sẽ tịch mịch, ta sẽ mang mấy quả trứng rắn đến để ấptrứng, chờ sau khi bọn họ lớn lên sẽ biến thành bằng hữu của nàng, các người cóthể ở chỗ này sống vui vẻ cả đời.”
Từ Nhạcnói như rất đơn giản, Vũ Lâm lại thở dài một hơi“Nếu như bị Từ Chấn phát hiệnnên làm gì bây giờ?”
“Yêntâm đi! Nơi này là vùng biến giới của xà vương quốc, bọn họ không dễ dàng tìmđược, hơn nữa từ bên ngoài nhìn nơi này chỉ là một sơn động bình thường, ai sẽphát hiện bên trong có huyền cơ khác? Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, đừng lo lắng!”
Từ Nhạcvỗ vỗ vào ngực, một bộ tràn đầy lòng tin, thần thái không sợ kẻ địch.
Vũ Lâmnở nụ cười, cười hắn đáng yêu cùng ngay thẳng, hắn và đại ca của hắn hai ngườihoàn toàn không giống nhau!
Nhìn VũLâm mỉm cười như hoa, Từ Nhạc thật ra sửng sốt một chút, bỗng nhiên nghĩ đếntâm trạng đại ca, đại ca hắn muốn có cô nương này là chuyện rất tự nhiên.
Không,đừng nghĩ loạn! Từ Nhạc nhắc nhở chính mình, hắn chỉ hành hiệp trượng nghĩakhông phải đạo tặc hái hoa, không thể tùy tiện động lòng!
Vì thếTừ Nhạc đứng lên, quyết định trước rời xa một chút“Ta muốn ra ngoài nhìn mộtchút, nếu nàng mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, trong phòng cái gì cũng có coi như làtrở lại nhà của mình, hiểu không?”
“Ừm, cám ơn.” Vũ Lâm khẽ gật đầu.
Lại mỉmcười nữa, ánh mắt trong suốt, Từ Nhạc xoay mình trong lòng loạn cả lên, hắnkhông dám nhìn nàng nhiều hơn một chút, không dám dừng lại chạy nhanh ra khỏisơn động!
…………
Gió máttừ từ thổi đến, Từ Nhạc ngồi trên nhánh cây nhàn nhã nói chuyện phiếm với ánhtrăng.
“Đại cakhông biết đã phát hiện chưa? Hắn biết nhất định tức chết! Ha ha......” Từ Nhạcvui sướng khi người gặp họa, có thể trêu cợt đại ca thần bí nghiêm túc đối vớihắn mà nói chính là chuyện vui nhất trên đời.
“Bấtquá!Vũ Lâm thật sự rất đáng yêu, nếu ta thích nàng thì làm sao bây giờ? Khôngxong ......” Từ Nhạc cảm thấy bản thân giống như tự mình đào cho mình một cáihố lớn, mắt thấy sắp sửa phải nhảy xuống.
“Hiazzz!Đầu của ta không thích hợp suy nghĩ vấn đề phức tạp, mặc kệ ta mệt mỏi, trướcphải ngủ một giấc!”
Hắn gõgõ đầu, nằm ngủ thiếp đi trên cành cây to.
Khôngbiết qua bao lâu, hắn cảm giác được có người nói chuyện bên tai hắn, hắn mở tomắt lại thấy bốn phía một mảnh tối đen.
“Quái,ta đang mộng sao?” Hắn buồn bực hỏi chính mình.
“Không,đệ không phải đang nằm mộng.” Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên.
Giọngnói này...... giọng nói này! Đó không phải là giọng của đại ca cực kỳ thânthiết sao? Thảm!Lúc này không phải một chữ “Thảm” là có thể hình dung !
“Đạica!” Từ Nhạc trừng lớn mắt nhìn Từ Chấn đột nhiên nhảy lên cây, cặp mắt màu bạcở dưới ánh trăng có vẻ lạnh lùng hơn.
“Đệ cònbiết ta là đại ca?” Từ Chấn thản nhiên hỏi.
Xongrồi, loại khẩu khí “Bình tĩnh” này so với rống to còn dọa người hơn!
Từ Nhạclập tức giơ lên hai tay cợt nhả nói:“Ack! Đệ ra ngoài giải sầu, không nghĩ tớicó thể vô tình gặp phải đại ca!”
“Khôngcần giả ngu, kim xà trên cổ đã nói cho ta biết Vũ Lâm đang ở trong sơn động, đệgiấu nàng ấy ở đâu cũng vô dụng .” Từ Chấn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngàynhư vậy, hắn lại đến chỗ đệ đệ đòi lại nữ nhân của mình!
“Hả?Thì ra hai sợ dây chuyền này tâm đầu ý hợp? Làm sao có loại pháp lực này? Thậtthú vị !”
Từ Nhạctò mò hỏi, cảm thấy hứng thú với chuyện trước mắt.
“Hỏilàm gì phần lớn đệ cũng không có dùng, hãy tận hưởng giây phút tự do cuối cùng!Bởi vì không lâu sau đệ phải đến hầm rắn trình diện!” Hắn sẽ không ra tay vớiTừ Nhạc nhưng chịu trừng phạt là cần thiết!
“Cáigì?” Từ Nhạc há mồm hô to:“Nơi đó chỉ có trứng rắn, ấp trứng, chỗ đó chỉ cótrứng không thôi? Không thể nào! Đại ca, huynh biết ta thích nhất là tự do mà,huynh sẽ không nhẫn tâm đưa đệ đệ đáng thương đến nơi đó chứ?”
“Đây làđệ tự tìm, ta không giết đệ đã xem như có lợi cho đệ !” Ánh mắt Từ Chấn trở nênsắc bén nói lời tà ác, Từ Nhạc bị dọa đến không lời nào để nói.
“Dẫnđường!” Từ Chấn lạnh lùng ra lệnh nói.
Từ Nhạcthấy dưới tàng cây một loạt thị vệ mang kiếm bao quanh bọn họ, trong lòng hiểuđược bản thân vô kế khả thi, chỉ có thể cứng quá da đầu đồng ý.
Vì thếTừ Nhạc dẫn đầu, Từ Chấn ở phía sau, Lâm Minh Hiên dẫn theo đám thị vệ trongcung cùng nhau đi vào sơn động.
Khi kếtthúc đường núi, trước mắt rộng mở trong sáng là một chốn đào nguyên xinh đẹp,vừa có chim vừa có hoa, cầu nhỏ nước chảy.
Từ Chấnthấy thế không khỏi cười lạnh nói:“Các ngươi thật biết hưởng thụ .”
“Không dám!Không dám!” Từ Nhạc cúi đầu, càng không dám nói ra bản thân có cảm tình với VũLâm, nếu không hắn nhất định sẽ bị đuổi khỏi xà vương quốc .
“Nàng ởđâu ?”
“Ở ngaytrong phòng.” Hắn cười khổ nói.
“Tất cảcác ngươi chờ ở đây, không cho phép đi vào!” Từ Chấn đi về hướng nhà cỏ độtnhiên đá văng ra cửa phòng.
“Rầm!”một tiếng nổ, trong phòng Vũ Lâm giật mình tỉnh lại, ngồi ở trên giường nhìn rangoài hỏi:“Làm ai? Là Từ Nhạc sao?”
“Là anhtrai hắn!” Từ Chấn xuất hiện rõ ràng trước cửa phòng.
Vừathấy sắc mặt tức giận của hắn, còn có con ngươi màu bạc, hai chân Vũ Lâm lậptức nhũn ra, sợ tới mức cơ hồ ngãxuống giường .
Xongrồi, tất cả đều xong rồi, hắn nhất định sẽ giết nàng! Theo ánh mắt lạnh nhưbăng của hắn, nàng nhìn ra được hắn đang tức giận!
“Nhưthế nào? Nhìn thấy ta cũng không cười một cái?” Từ Chấn đi đến trước mặt nàngnhanh giữ lấy cằm nàng.
“Chàng......chàng làm sao tìm được ta?”
“Chântrời góc biển, mặc kệ nàng ở nơi nào, chỉ trên cổ nàng vẫn còn đeo vòng cổ kimxà, ta đều cảm nhận được, nàng trốn không thoát đâu!” Hắn nói ra rành mạch, hơn nữa đã nói rõ vận mệnh của nàng…… Vũ Lâm sờlên chiếc vòng cổ, thì ra tiểu kim xà tiết lộ hành tung của nàng, nói như vậynàng không thể chạy trốn nơi nào!
TừNhạc...... Đúng rồi, không biết Từ Nhạc có bị sao không?
Nàngngẩng đầu hỏi:“Từ Nhạc đâu? Chàng không làm gì hắn chứ?”
“Nàngcòn dám hỏi? Nàng quan tâm tên đó vậy sao?” Hắn đột nhiên ôm nàng vào trongngực“Bởi vì nàng, ta quyết định nhốt hắn tại hầm rắn một trăm năm!”
“Không,đừng như vậy! Là ta sai, chàng đừng trách hắn!” Nàng vội vàng lắc đầu cầm cánhtay hắn cầu tình.
“Tất cảđều là lỗi của nàng, trước khi nàng rời đi nên nghĩ đến kết quả thế này!” Hắndùng một tay siết lại cổ nàng, tựa hồ chỉ cần hơi dùng một chút lực sẽ siếtchết nàng.
Vũ Lâmcảm thấy thật sự khó thở nhưng nàng vẫn thử khẩn cầu:“Hắn...... Hắn vì giúp tamà thôi, phải phạt...... thì phạt ta đi! Đừng trách tội ở trên người hắn......xin chàng!”
“Haingười các ngươi ta đều không bỏ qua, phàm phản bội ta đều phải bị phạt!”
Tay hắncàng thêm dùng sức, sắc mặt Vũ Lâm tái nhợt cơ hồ sẽ muốn ngất đi, nhưng vàolúc này hắn lại buông nàng ra, để cho nàng tựa vào trong ngực hắn cúi đầu thởdốc.
“Khụkhụ!” Vũ Lâm đã mất lực đứng vững, chỉ có thể yếu đuối dựa vào trong ngực hắn.
Nhìndáng vẻ yếu ớt của nàng, trong lòng hắn không chút thương tiết, hắn nên giếtnàng nhưng hắn không từ bỏ đơn giản thế, hắn muốn dùng phương thức tànnhẫn nhất trừng phạt nàng!
“Đâychỉ là một giáo huấn nho nhỏ!” Từ Chấn đưa tay ôm ngang nàng đi ra khỏi phòng.
Ngoàicửa, Từ Nhạc đang bị thị vệ kèm hai bên, vẻ mặt thật có lỗi “Vũ Lâm, thực xinlỗi! Ta không thể bảo vệ nàng! Ta thật vô dụng!”
Trời ạ!Hắn nói như vậy chẳng phải khiến Từ Chấn càng nổi lửa sao? Vũ Lâm miễn cưỡng mởmắt ra, nhẹ nhàng lắc đầu với Từ Chấn.
Quảnhiên sắc mặt Từ Chấn thoáng cái trầm xuống, hung hăng đá Từ Nhạc một cước, đauđến Từ Nhạc oa oa kêu to.
Mọingười đi ra đường núi, đến cửa động, Từ Chấn hạ lệnh nói:“Đem tất cả trong độngđốt sạch cho ta!”
“Huynh,đừng mà! Đừng tàn nhẫn như vậy, chúng nó vô tội !” Từ Nhạc đau lòng, đây là nơihắn yêu thích nhất!
“Ầm ĩnữa ngay cả đệ cũng đốt!” Từ Chấn trừng ánh mắt sắc bén, khiến cho đệ đệ ngậmmiệng lại.
Thị vệtuân mệnh làm việc, đem cây đuốc ném vào sơn động, nháy mắt khói trắng dầy đặc,Vũ Lâm không khỏi ho khan, Từ Chấn lấy áo choàng vây quanh nàng, cao giọng hạ lệnh nói:“Hồi cung!”
“Dạ!”Thị vệ thét lên trả lời.
Cho nênTừ Chấn theo vách núi đen tung người nhảy xuống, ôm Vũ Lâm bay về phía chântrời.
……………