Trongmắt hắn lóe lên tia sáng nàng từng thấy qua, nhưng nàng nhất thời không nhớ nỗimình đã thấy hắn nhìn nàng như vậy ở đâu.
“Thóiquen gì?” Vũ Lâm muốn động đậy nhưng một chút lực cũng không có, chỉ còn giọngnói tồn tại.
“Quenta.” Hắn vừa nói xong liền cúi đầu phủ lên môi nàng.
Nàng bịhắn hôn không phải chuyện đầu tiên nhưng lần này hắn lại vươn đầu lưỡi thăm dòvào trong miệng nàng!
Nàngnghĩ lại mỗi khi hắn muốn hôn nàng muốn ôm nàng trong mắt hắn sẽ xuất hiện loạitia sáng này, nàng tại sao quên mất nha? Nhưng giờ phút này tia sáng kia dườngnhư đậm hơn một chút...... Vũ Lâm suy nghĩ đầu tiên chính là muốn tránh nhưng nàngkhông có chút sức, làm sao có thể thoát được quá xâm lược giữ lấy đây?
Từ Chấngiống như muốn nếm hương vị của nàng, chẳng những hút miệng anh đào nhỏ củanàng còn trêu đùa đầu lưỡi run rẩy của nàng, qua lại nhấm nháp mùi vị thơm ngoncủa nàng.
Vũ Lâmnhất thời cảm thấy ngực dấy lên một ngọn lửa.
Tinh tếhôn đủ môi nàng hắn lại tiếp tục tiến công xuống phía dưới, bàn tay to thoảimái cởi bỏ áo cùng cái yếm của nàng, bàn tay đặt lên trên ngực non mềm dùng đầungón tay thô ráp không ngừng khiêu khích.
“Ngài......Ngài đang làm gì?” Vũ Lâm vô lực tránh né chỉ thể mơ màng nhũn ra.
“Ta nóirồi, nàng là tế phẩm của ta, hiện tại ta muốn ăn nàng.” Hắn hôn lên da thịt mẫncảm, đầu lưỡi nghịch ngợm tạo ra từng đợt khoái cảm.
Ăn? Nàocó cách ăn như vậy? Cho dù nàng có ngốc cũng hiểu được giữa nam nữ thụ thụ bấtthân!
Bị hắnbừa bãi liếm láp, Vũ Lâm khẩn trương hít một hơi rồi đẩy hắn ra nhưng làm saocũng không có lực.
“Thậtngọt, mềm mại quá.” Hắn một đường hôn lên khắp thân thể nàng tựa như nàng thậtlà món ngon mê người.
Từngvật che đậy trên người nàng biến mất, tất cả đều bị hắn tiện tay vứt sang mộtbên, khi hắn dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, nàng thẹn thùng hai mákhông khỏi phiếm hồng.
“Đừngnhư vậy, ta xin ngài!” Nàng khẩn cầu tựa như thời điểm A Vọng muốn xâm phạmnàng, nhưng lần này nàng biết sẽ không có người trong xà tộc đến cứu nàng bởivì hắn chính là xà vương !
“Nànglà của ta, nàng phải để ta đụng vào.” Hắn nói như dĩ nhiên còn dùng đầu ngóntay bắt đầu vỗ về chơi đùa hai má nàng, lướt qua từ đường cong phập phồng chođến chấm dứt ở đầu ngón chân.
“Cuốicùng ngài muốn thế nào?” Vũ Lâm hô hấp bắt đầu không yên, nàng cảm thấy bảnthân thật bất lực, thật yếu ớt.
“Đêmnay chỉ mới bắt đầu đừng khẩn trương.” Ngữ khí hắn vẫn tự nhiên nhưng ánh mắthắn lại nóng bỏng dọa người, giống như đang nói, hắn sẽ dùng ánh mắt nuốt nàngvào!
Hắn nằmđè lên thân thể mềm mại của nàng, những nơi bàn tay to lướt qua đều giao chođầu lưỡi liếm láp ngay cả môi cũng sử dụng, tính toán hoàn toàn nhấm nháp xinhđẹp của nàng.
Vũ Lâmthở gấp không thôi, hai má ửng hồng“Xin ngài, dừnglại!”
“Nàngkhông thích?” Hắn ngẩng đầu hỏi.
“Nào cóngười như ngài vậy?” Nàng thật sự sắp ngất nhịn không được lên tiếng khángnghị“Biến người ta thành không còn sức, lại đột nhiên đối với người ta như thế,ta...... ta làm sao thích được?”
Nha đầukia chẳng lẽ nàng không hiểu chống đẩy sẽ làm nam nhân càng thêm hưng phấn khónhịn sao? Cái miệng của hắn cong lên nở nụ cười đùa cợt, “Có lẽ ta làm còn chưađủ, hẳn nên làm cho nàng không nói được luôn mới đúng.”
“Ngài......thật quá đáng!” Vũ Lâm dường như không có biện pháp đối phó hắn.
“Nàngmuốn ầm ĩ thì cứ ầm ĩ, muốn thét thì cứ thét, tóm lại ta sẽ không dừng lại .”Hắn đem mặt dán lên trên đùi nàng, cảm nhận làn da mềm nhẵn.
“Trời......”Nàng bị loại xôn xao dọa rồi“Đừng, ngứa quá!”
“Nàngsợ ngứa?” Hắn cố ý trêu cợt nàng, vì thế nhẹ nhàng thổi khí lên da nàng.
Vũ Lâmlại muốn khóc chỉ có thể mang theo giọng nghẹn ngào nói:“Tại sao ngài xấu vậynha?”
“Nànghãy ngoan ngoãn, ta sẽ rất tốt rất tốt với nàng.” Hắn tiến đến nói nhỏ bên tainàng, ngón tay tiếp tục hành hạ nàng dường như muốn nhìn thấy nàng hòa tan vìhắn mới thỏa mãn.
“Ngàinhất định...... phải vậy với ta sao?” Nàng không nén được bật ra tiếng rên khẽ.
“Chínhlà như vậy không có lựa chọn khác!” Hắn lại hôn lên cánh môi anh đào của nàng,trong lúc đó ngọn lửa lan tràn giữa hai người chỉ có hoàn toàn thiêu đốt mới cócó thể dục hỏa trùng sinh.
Lại làsáng sớm hôm sau, lại bắt đầu một ngày mới.
Vũ Lâmmở to mắt kinh ngạc phát hiện bản thân đang nằm trên giường lớn trong phòngngủ, toàn thân trần trụi không một mảnh vải.
Nàngcuống quít kéo chăn che khuất chính mình, nhớ lại tất cả chuyện đêm qua Từ Chấnở sơn động đã làm gì nàng, khiến hai má nàng đỏ hồng lên.
Hiệntại người đó không biết đã đi đâu chỉ còn lại một mình nàng trên giường lên,tim đập loạn thật xấu hổ .
Hắn xemnàng là gì đây? Đồ chơi? Nữ nô? Hoặc một cô nương mình thích?
Haizzz!Đừng nghĩ ! Nàng lắc đầu không cho mình suy nghĩ miên man nữa.
Xàvương Từ Chấn sẽ thích một cô nương bình thường như nàng sao? Cũng không thểchỉ có mình nàng tình nguyện!
Vì thếnàng mau chóng lau người thay y phục muốn bản thân khôi phục vẻ mặt bìnhthường, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ làm sao cũng dấu không được.
Khi KhaHân Khởi đẩy cửa đi vào bên trong, đầu tiên liền cảm thấy được Vũ Lâm có chútkhác lạ, sau lại thấy trên cổ Vũ Lâm có dấu hôn cùng dấu cắn, trong lòng cũngmơ hồ đoán được .
“Tốiqua xà vương lại đưa cô ra ngoài sao?” Kha Hân Khởi trầm giọng nói.
Vũ Lâmgật gật đầu, trong lòng mơ hồ có chút bất an, “Đúng vậy.”
Kha HânKhởi lắc lắc đầu“Đừng tưởng rằng xà vương sủng cô, cô có thể lười biếng, cô vẫnnên làm tốt công việc của mình, hơn nữa...... Đối với những chuyện không thểđừng ảo tưởng quá nhiều.”
Chuyệnkhông thể? Chẳng lẽ giống như suy nghĩ trước đó của nàng sao? Từ Chấn làm saocó thể động lòng với cô? Vũ Lâm đang muốn đặt câu hỏi nhưng Kha Hân Khởi đãxoay người rời đi.
Đồngốc! Đồ ngốc! Người ta rõ như vậy còn chưa hiểu sao? Đừng vọng tưởng bay lêncành làm phượng hoàng, tốt nhất nên biết thân biết phận!
Nàngchính là “Tế phẩm” nàng không được cự tuyệt Từ Chấn, hắn có thể muốn làm gì thìlàm nàng nhưng nàng thì không.
Vũ Lâmvừa dọn dẹp phòng ngủ vừa cố gắng thuyết phục chính mình.
Nhờ cótiểu kim xà làm bạn bên cạnh Vũ Lâm chuyên tâm dệt vải, mặc dù không có cơ hộinói chuyện với người khác nhưng cũng không cảm thấy quá cô độc.
NhanThán Sinh cùng Lâm Minh Hiên cũng tới đây, bọn họ chỉ yên lặng nhìn Vũ Lâm cúiđầu nói chuyện với nhau vài câu sau cũng đi khỏi.
Chạngvạng thời điểm Vũ Lâm trở lại phòng ngủ, đột nhiên có một vị khách không mời màđến, đó là một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng bạc khí vũ hiên ngang.
Hắn gõcũng không gõ trực tiếp đẩy cửa vào,mở đầu liền hỏi:“Nàng chính là vị cô nương đại ca đưa về sao?”
“Xinhỏi...... Ngài là ai?” Ngồi bên cửa sổ Vũ Lâm xoay người lại, trong lòng kinhngạc không thôi.
“Maunói cho ta biết!Nàng có phải cô nương Từ Chấn đưa về đây?” Hắn bước đi gần nàngthậm chí nghênh ngang kéo tay nàng.
Chẳnglẽ nam tử trước mắt này là đệ đệ Từ Chấn? Hai người thoạt nhìn quả thật có chútrất giống nhưng nam tử này có đôi mắt như ánh sáng mặt trờ, không giống Từ Chấnmột mảnh u ám.
Vũ Lâmsửng sốt một chút mới gật đầu nói:“Đúng vậy.”
“Ta làTừ Nhạc, lần đầu gặp mặt!” Hắn vỗ vỗ lên lưng nàng, dùng sức thiếu chút nữa đẩycô ra ngoài cửa sổ.
Thật làmột người nhiệt tình vui vẻ! Tự khi đến xà quốc đây là lần đầu tiên nàng gặpđược người như vậy.
“Hânhạnh, ta là Mạc Vũ Lâm.” Nàng vội vàng ổn định cảm xúc trong lòng.
“À!Vòng cổ kim xà này ở đâu cô có?Trời ạ, nó lại ngoan ngoãn chịu ở trên ngườicô!” Từ Nhạc vừa thấy tiểu kim xà, sợ tới mức tròng mắt thiếu chút nữa rơixuống
“Đúng.....Là đại ca ngài đưa ta đến hang rắn, còn bắt ta ấp trứng rắn mới có nó.”
“Ha,thì ra là thế! Thì ra là thế!” Từ Nhạc lộ vẻ mặt như hiểu rõ mọi chuyện, tronglòng đã hiểu sau lại cố ý chuyển sang đề tài khác:“Đại ca của ta thực chỉ suynghĩ cho riêng mình, bản thân đưa cô nương yểu điệu trở về, còn bắt ta đến xàvương thôn làm mưa ba ngày, quả nhiên nhàm chán muốn chết!”
“Xàvương thôn? Ngài mấy ngày qua đều ở chổ đósao?” Vũ Lâm kinh vui vẻ hỏi.
“Đúngvậy! Ta nằm trên đám mây đen làm sét đánh, hô phong, làm trời mưa, buồn muốnchết!”
“Nhưvậy người trong thôn ắt hẳn rất vui?” Nàng có chút cô đơn hỏi.
“Đạikhái thế! Bọn họ vừa khóc vừa cười nhìn không ra vui hay buồn.” Từ Nhạc nhúnnhún vai.
“Ngài......Ngài có thấy cha mẹ ta không? Bọn họ sống thế nào?” Vũ Lâm nén không được lòngvề cha mẹ, cho nên luôn miệng hỏi.
“Cha mẹcủa cô nương? Ta cũng không chú ý.”
Vừa mớidâng lên hy vọng lại chợt tan biến, ánh mắt Vũ Lâm ảm đạm, “Phải không?”
“Đừnglộ vẻ mặt đau khổ, cô nương muốn nhìn cha mẹ mình sao? Chuyện này rất đơngiản!” Từ Nhạc từ trong ngực lấy ra một gương đồng, bàn tay phớt qua mặt kính,lập tức xuất hiện cảnh tượng thôn xà vương.
Vũ Lâmmở to hai mắt, vừa mừng vừa sợ nói:“Phiền ngài giúp ta tìm nhà họ Mạc, để tanhìn thấy cha mẹ!”
“Vì cóđược nụ cười của mỹ nhân, muốn ta làm gì cũng được!” Chỉ thấy bàn tay Từ Nhạclại vẽ gì đó, trên mặt kính liền chuyển đến bên trong cửa Mạcgia.
Trongphòng Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân đang ngồi trước bàn dùng bữa nhưnggiống như không có khẩu vị.
“Ôngtrời đã cho mưa ba ngày, xà vương thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa .” Mạc ChíHoành nói.
“Khôngbiết Vũ Lâm chúng ta thế nào ?” Quách Thục Quân rất lo lắng.
“Đừngnghĩ nhiều như vậy, chúng ta mỗi ngày đều đến miếu xà vương thắp hương, ta tintưởng xà vương sẽ đối xử tử tế Vũ Lâm chúng ta .”
“Thậtsự như vậy thì tốt rồi.” Quách Thục Quân vẫn lo lắng.
“Vậykhông bằng chúng ta ăn cơm xong lại đến lạy miếu xà vương!” Mạc Chí Hoành đềnghị nói.
QuáchThục Quân gật gật đầu, sau hai vợ chồng mới bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Lúc nàytrên gương đồng hiện lên một trận hào quang, sau khôi phục lại như bình thường,mà Vũ Lâm nhìn đến cảnh này nước mắt doanh tròng, không thể nén cảm xúc tronglòng .
Nghĩđến cha mẹ vì quan quan tâm mình, mỗi ngày vất vả đến miếu xà vương thắp hươngcầu nguyện, nàng liền cảm thấy ngàn không đành lòng, thật muốn lập tức trở lạitrước mặt cha mẹ, được bọn họ ôm vào trong ngực tựa như đứa bé làm nũng cùngbọn họ.
“Nàngtại sao lại khóc? Ta vốn muốn làm nàng vui nha!”Từ Nhạc luống cuống không biết làm sao vươn tay muốn lau nước mắt cho nàng.
“Ta......Ta......” Vũ Lâm thương tâm nói không nên lời.
Đúnglúc này một giọng nói trầm thấp không vui truyền đến“Không được đụng vào nàng!”