Chi Hi Văn trở về phòng thí nghiệm ở trong doanh trại.
Trong phòng rối tung cả lên. Các tập tin tài liệu đều bị lục loạn cả lên.
Chu Phong cũng đã ở đó. Vừa thấy cô đến ông liền lên giọng của một người cấp trên.
“Bác sĩ Chu lại xem chuyện tốt mà cô làm”
Một đoạn video ghi hình lại lúc đó. Người đàn ông trong video nhấn chuông báo cháy ở hành lang sau khi mọi người sơ tán hắn ta liền vào văn phòng lục tung hết tất cả giấy tờ ghi chép. Xong sau đó lại lấy đi tập văn kiện quang trọng nhất của phương thuốc mới mà cả nhóm Chu Hi Văn nghiên cứu.
Giống như trêu ngươi sự quản lý kém cỏi của quân đội. Người đan ông ấy không ngại lộ diện khuôn mặt của mình. Rồi sau đó biến mất một cách bí ẩn không thể kiểm tra ra xem được hắn ta đã trốn thoát bằng đường nào.
Chu Hi Văn bất ngờ nhìn Kinh Sở Tiêu giơ ra hai ngón tay giữa lên camera. Hắn nở nụ cười khoái chí, bất giác Chu Hi Văn cũng mỉn cười theo, nhưng rất nhanh cũng che dấu đi không ai thấy được.
“Thưa đại tướng, ngài là có ý gì?”
“Cô còn không hiểu ý tôi?”
Chu Phong hơi tỏ ra tức giận. Ông muốn phương thuốc này phải được điều chế hoàn thành nhanh nhất có thể để phục vụ nhiều mục đích.
Cuộc nói chuyện chỉ vọn vẹn vài câu những đã khiến không khí trong phòng căn thẳng tột độ. Chỉ vài người biết mối quan hệ của hai cha con nhà họ Chu còn lại đều nghĩ Chu Hi Văn ăn gan hùm. Dám trước mặt đại tướng chất vấn ông ấy.
“Thưa tôi thật không hiểu”
Chu Phong tức không làm được gì, ông bực bội bỏ ra ngoài. Trước khi đi còn bắt cả phòng ban Chu Hi Văn chịu trách nhiệm.
“Tôi có lệnh. Đề nghị phòng nghiên cứu này trong vòng nửa năm hoàn thành nghiên cứu thử nghiệm loại thuốc đang tiến hành bằng mọi giá”
“Đại t…”
“Nhanh chóng bắt đầu lại đi”
Mọi người trong phòng uể oải muốn than nhưng không thốt nên lời. Lời của đại tướng chính là lệnh.
Bao nghiên cứu đều bị phá, ghi chép đã bị đánh cắp. Họ dường như mất tất cả. Trước đó đã mất 1 năm hơn còn chưa xong bây giờ lại chỉ có nửa năm.
Mọi người chắc chắn là phải tăng ca ngày đêm rồi.
…****************…
“Cẩn thận lại hở miệng vết thương. Cái thằng này”
Kinh Tử Văn đỡ Kinh Sở Tiêu ngồi dậy, hắn quậy ở phòng thí nghiệm một trận, vết thương chưa lành lại rách rộng ra thêm.
Kinh Sở Tiêu lắc đầu ý không sao, hắn sốt một trận ý thức vẫn còn mơ hồ. Cả người đều rã mồ hôi
“Tôi liên lạc với ông giáo sư kia rồi. Sang nước ngoài liền có thể tiếp tục điều trị. Cậu sẽ không câm đâu”
“Cảm ơn nhiều nhé, em dâu” Kinh Sở Tiêu dùng thủ ngữ để nói chuyện.
“Cái thằng này, tôi lớn hơn cậu vài tháng em với chả dâu”
Thực ra Kinh Tử Văn mà Chu Hi Văn gặp mấy tháng qua vốn không phải là Kinh Tử Văn em trai của Kinh Sở Tiêu.
Mà người mấy tháng qua cô gặp là Dương Kha Kiều.
Tai nạn năm đó cũng là Dương Kha Kiều phát hiện ra hai người bọn họ máu me khắp người. Lúc đó Dương Kha Kiều đang là bạn trai của Kinh Tử Văn.
Kinh Tử Văn sau đó liền hôn mê đến hiện tại. Lúc đó Kinh Sở Tiêu liên tục bị Chu Phong cho người quấy. Việc chữa trị của Kinh Tử Văn càng kéo dài hơn.
Để không ai có thể tiếp tục làm phiền đến Kinh Tử Văn thì Dương Kha Kiều đã chấp nhận phẩu thuật chỉnh sửa một chút trên giương mặt cho trông giống Kinh Tử Văn hơn. Anh bắt đầu đóng giả cùng Kinh Sở Tiêu như anh em ruột.
Dương Kha Kiều chỉ cao nhỉn hơn Kinh Tử Văn nên không ai để ý đến lắm. Anh cũng là bác sĩ cho nên những lần Kinh Sở Tiêu bị thương đều là anh trị thương cho.
Kinh Sở Tiêu muốn cử động xuống giường liền đau đến đến nhíu mày nhăn mặt gục đầu xuống.
“Có đáng không?” Dương Kha Kiều nhìn người trên giường đau đơn cũng thấy hơi xót xa.
“Đáng”
Kinh Sở Tiêu gật đầu biểu thị xong sau đó lại gượng thẳng người dùng thủ ngữ nói chuyện.
“Cô ấy chờ tôi 10 năm rồi. Tôi không thể phụ cô ấy được. Chu Phong không thương cô ấy. Nhưng tôi thương”
“Dưỡng thương cho tốt. Chắc là sắp đến lúc đó rồi”
“Ừm cảm ơn”