Xà tiên nương nương không trả lời ngay, vẫn hút độc ở một vết thương trên đùi của tôi.
Chẳng biết tại sao, tôi cảm thấy mình giống như được tắm trong gió xuân, vô cùng sảng khoái, sự ngu ngốc trong đầu cũng dần dần tiêu tán, ý thức ngày càng minh mẫn.
Thấy nàng không trả lời, tôi tự nhủ: “Hy vọng tôi vẫn còn sống."
Xà tiên nương nương ngẩng đầu lên nói: “Phu quân, chàng chưa chết, thiếp sẽ không để cho chàng chết, thiếp đã giúp chàng xử lý vết thương cuối cùng."
"Phu quân?" Cơ thể của tôi chấn động, không kìm được ngẩng đầu nhìn nàng: “Em gọi anh là gì?"
Tiếng xưng hô này đã làm bạn cùng tôi nhiều năm, nhưng chỉ ở trong mơ.
Mà giờ tôi có thể hoàn toàn chắc chắn, xà tiên nương nương là cô nàng trong mộng của tôi, rất có thể đây vẫn là một giấc mộng.
"Phu quân... lẽ nào chàng không muốn sao?" Vẻ mặt của xà tiên nương nương đột nhiên có chút lo lắng, cảm giác lo lắng được mất trong mắt đặc biệt rõ ràng.
Tôi vội nói: “Không phải không phải không phải, anh đương nhiên đồng ý, chẳng qua anh... anh anh anh cảm thấy không xứng với..."
"Suỵt!" xà tiên nương nương đưa ngón trỏ đặt ở trên bờ môi của tôi, sau đó chủ động dùng đầu lưỡi chặn miệng của tôi, mộng xuân nóng bỏng, quen thuộc lại tái diễn ở trong miếu.
Cùng một quá trình, cùng một tư thế, cùng một cảm giác mây mưa.
Đây thật sự là một giấc mộng!
...
Tiếng gà gáy vang phá tan bầu không khí yên tĩnh trong thôn Tiểu Long, đồng thời cũng khiến tôi tỉnh mộng.
Tôi mở mắt, đầu óc sáng suốt, vô cùng tỉnh táo, tất cả đau đớn và khó chịu trên người đều tan biến.
Không chỉ vậy, cơ thể tôi có một cảm giác thư thái chưa từng có, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Nhìn quanh bốn phía, vẫn là Miếu Tiểu Long quen thuộc, điều khiến tôi ngạc nhiên chính là Triệu Khả Tiên đã đứng dậy, nàng đang dùng tay sờ lỗ thủng trên bụng của bức tượng gỗ xà tiên.
"Khả Tiên! Cô còn sống?" Tôi đứng bật dậy, đi tới bên cạnh nàng.
Đầu tóc của Triệu Khả Tiên vẫn rối bù, vẫn mặc bộ quần áo vải lanh màu xám tồi tàn và bẩn thỉu.
Nhìn tôi lại gần, nàng quay đầu nhìn tôi, ngũ quan giấu ở dưới mái tóc, vẫn điên cuồng kêu 'A a a~' biểu đạt không hiểu ý của tôi.
"Bốp!" Tôi tát thẳng mặt mình một tát.
"A ~" Triệu Khả Tiên vội tóm chặt lấy tay của tôi, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tôi.
"Đau, không phải nằm mộng, cả hai ta đều khoẻ mạnh, nhất định là xà tiên nương nương phù hộ, nhanh, mau cảm tạ xà tiên nương nương." Tôi vội kéo tay của Triệu Khả Tiên, quỳ ở trên đệm quỳ.
Triệu Khả Tiên bất đắc dĩ quỳ trên mặt đất, hình như đặc biệt không muốn bái vị xà tiên này.
Ánh mắt rơi lên trên bụng của bức tượng gỗ xà tiên, lỗ thủng đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi lạy tam bái, tôi vội vén áo của Triệu Khả Tiên lên, nhìn bụng của nàng, da bụng nàng vẫn láng mịn như da em bé, cứ như chưa từng bị đao đâm trúng.
Tôi bèn vén tóc của nàng, để lộ gương mặt xinh đẹp, nghiêm túc hỏi: “Khả Tiên, cho tôi biết sao cô khoẻ lại vậy?"
Triệu Khả Tiên lắc đầu, kêu lên a a a, lúc này tôi thật sự nhìn thấy một vết máu như ẩn như hiện ở khóe môi của nàng.
Trước đó không hề có vết máu, tại sao vừa ngủ dậy lại xuất hiện vết máu?
Đầu óc tôi rối bời, tôi trực tiếp ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn nàng, và nói: “Cô chính là xà tiên nương nương, xà tiên nương nương chính là cô! Vết máu ở khóe môi của cô bị dính khi hút độc cho tôi, có đúng không?"
Triệu Khả Tiên a a hai tiếng, lắc đầu lia lịa.
Ánh mắt của nàng rất kinh ngạc, biểu cảm cũng vô cùng cứng ngắc, thậm chí còn có chút sợ hãi từ tận đáy lòng.
Loại ánh mắt này chính là ánh mắt của một Bà Điên chính hiệu, không chút giả dối, Triệu Khả Tiên trừ có gương mặt rất giống xà tiên nương nương, tôi không thể tìm ra điểm chung nào khác.
Chênh lệch giữa hai người quả thực có thể dùng câu ‘một trời một vực’ để hình dung.
Xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi, tôi dùng sức vỗ vỗ trán, lại một tiếng gà gáy vang lên cao vút.
Tôi đột ngột đứng lên, nói: “Hỏng rồi, ông nội bảo trước hừng đông phải mang di thể của ông đến động rắn, trời sắp sáng rồi."
Trong khi nói chuyện, tôi đã vọt tới bên cửa, đưa tay đẩy cửa Miếu Tiểu Long.
Cửa kêu lên “rầm” mấy tiếng, thì ra đã bị bọn họ khóa ngoài rồi.
"Có người hay không? Mở cửa nhanh!!" Tôi hét lớn, nhưng không có ai đáp lại.
"Lui về phía sau." Tôi khoát tay với Triệu Khả Tiên, sau đó lui lại mấy bước, chạy lấy đà, vọt mạnh, đá vào cửa miếu.
"Ầm ầm~~" Cửa miếu lập tức đổ sụp, tôi sửng sốt trong giây lát.
Từ lúc nào tôi khoẻ dữ vậy?
Không kịp nghĩ nữa, tôi vừa đi vừa nói: “Đi, cùng tôi mang di thể của ông nội đến Xà Cốc."
Triệu Khả Tiên gật đầu, dẫn đầu đi ra bên ngoài, hình như còn gấp hơn cả tôi.
Tôi và Triệu Khả Tiên nhanh chóng đi tới cửa thôn, dưới cây hòe già hàng chục ngọn đuốc cháy rừng rực, đầu người lắc lư, một đài hoả táng được dựng bằng vô số cây khô xuất hiện ở bên cạnh cây hòe, di thể của ông nội cũng được đặt xuống, đặt ở trên đài hoả táng.
Các thôn dân đã bắt đầu rưới xăng lên đó, dường như bọn họ tựa hồ muốn đốt di thể của ông nội.
Nhìn thấy chuyện này, tôi vừa chạy vừa hét lớn: “Dừng tay, các người làm gì vậy?"
Hoả táng di thể hoàn toàn vi phạm nguyện vọng của ông nội, tôi tuyệt đối không cho phép bọn họ làm vậy.
Nghe được giọng của tôi, tất cả thôn dân đều quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy đó là tôi cùng Triệu Khả Tiên, trưởng thôn, bác Tôn và cả thày lang Vương đều vội vã chạy lại gần.
"Bất Phàm... cháu... cháu cháu cháu chưa chết sao?" Trưởng thôn kinh ngạc đến mức bắt đầu nói lắp.
Thày lang Vương nói: “Bà điên cũng chưa chết? Không thể nào, điều này tuyệt đối không thể!"
"Xà tiên nương nương đã cứu chúng tôi." Tôi nói, giờ cũng chỉ có cách giải thích này mới có thể thuyết phục thôn dân.
"Xà tiên nương nương..." Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Tôi cũng lười để ý bọn họ, nói tiếp: “Nguyện vọng của ông nội là đưa di thể vào động rắn, sao các người có thể đốt di thể của ông?"
Lão già Vương cũng đi đến, nhíu mày nói: “Thật sự là do xà tiên nương nương cứu mày?"
"Chẳng lẽ là lão cứu tôi? Ngu ngốc!" Tôi giận dữ đáp trả, đi thẳng tới đài hoả táng, đẩy đống củi gỗ.
Triệu Khả Tiên cũng tới giúp tôi gỡ những khối gỗ chất đống trên người ông tôi.
Mọi người chỉ ỉm lặng theo dõi từng động tác của chúng tôi, trưởng thôn đã đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Bất Phàm nè, xà tiên nương nương có nói gì với cháu không? Xà tai còn xảy ra nữa không?"
"Nếu như không nghe lời tôi, người cả thôn cứ chờ chết đi." Tôi lạnh lùng đáp.
"Được được, chúng ta đều nghe cháu, kế tiếp nên làm như thế nào?" Bác Tôn đi tới hỏi.
"Trước tiên đưa di thể của ông nội tôi đến động rắn."
"Động rắn..." Đám thôn dân đưa mắt nhìn nhau, trưởng thôn nói: “Không thể đến động rắn, đây chính là cấm địa tử vong, từ xưa đến nay kẻ tự tiện xông vào động rắn, vậy thì chắc chắn phải chết."
"Không bảo các người đi." Tôi vừa nói nắm hai tay của ông nội, rồi cõng ông trên lưng, đi về phía Xà Cốc.
"Chờ đã!" Lão già Vương lại ngăn cản trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lão, lạnh giọng quát: “Cút ngay, chớ cậy già lên mặt trước mặt tôi, đây là chuyện nhà của tôi, không liên quan gì đến lão."
Lão già Vương lớn tiếng nói: “Thưa bà con cô bác, xin hãy nghe tôi nói, tôi đã liên lạc với một đội bắt rắn chuyên nghiệp, ngay khi đội bắt rắn đến thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết. Sau này chúng ta sẽ không cần phải bỏ ra nhiều tiền để cúng bái xà tiên nương nương nữa, nếu để cho kẻ ngốc này mang xác của Tam Gia bỏ vào động rắn, mặc dù tạm thời giải quyết vấn đề xà tai, nhưng xà tai sẽ vĩnh viễn uy hiếp thôn Tiểu Long chúng ta."
"Đúng, chúng ta phải xử lý triệt để, mà không phải trị ngọn không trị gốc." Con trai Vương Thiết của lão già Vương phụ họa, cũng cản ở trước mặt của tôi.
Bác Tôn mở miệng hỏi: “Lão Vương, anh nói thật chứ? Đội bắt rắn có thể trừ tận gốc xà tai?"
Lão già Vương vội nói: “Đương nhiên là thật, chẳng những có thể trừ tận gốc, thôn chúng ta còn có thể thu được một số tiền lớn, bọn họ bắt rắn để bán lấy tiền. Tôi đã thoả thuận xong xuôi với bọn họ, dù to hay nhỏ, họ sẽ trả cho chúng ta giá 10 tệ cho mỗi con rắn, mọi người nghĩ kỹ đi, đã nhiều năm như vậy, rắn trong động rắn ít ra cũng tới 100,000 con? Chừng đó là bao nhiêu tiền? Là 1,000,000 tệ lận đó nha!"
Vương Thiết tiếp tục phụ họa: “Đúng vậy, thôn chúng ta sẽ chia tiền theo hộ, mỗi hộ có thể được chia hơn 10,000 tệ, còn nhiều hơn cả chúng ta làm nông suốt cả một năm lận đó."
"Hơn 10,000 tệ..."
"Nhiều vậy sao"
"Tiền cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng là... sau này chúng ta không cần sợ xà tai nữa."
"Đúng vậy, tôi cũng từng nghe nói về đội bắt rắn chuyên nghiệp, bọn họ bắt rắn dễ như chơi đùa vậy."
"Tôi cảm thấy cách làm của bác Vương đáng tin hơn."
"..."
Thôn dân mỗi người nói mỗi kiểu, rất hiển nhiên bọn họ đã nổi lòng tham, phần lớn là vì số tiền hơn 10,000 tệ.
"Nhưng thế thì liên quan gì đến việc ngăn Bất Phàm đưa di thể đi?" Trưởng thôn mở miệng hỏi.
Lão già Vương giải thích: “Đưa di thể của Tam Gia vào động rắn, vậy thì xà tiên nương nương sẽ không truy cứu nữa. Cứ như vậy, xà tai cũng sẽ không xuất hiện, nếu đội bắt rắn phải đến hang rắn thì mạo hiểm quá lớn."
"Vậy nên lão muốn làm trái với nguyện vọng của ông nội tôi, trực tiếp đốt di thể của ông?" Tôi khó chịu, lạnh lùng hỏi.
Lão già Vương thấy mọi người đều nghiêng về phía lão, bèn hùng hồn nói: “Đúng, mày không thể ích kỷ như vậy, vì nguyện vọng của Tam Gia mà không để ý quyền lợi của người cả thôn."
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời màu trắng bạc ở đằng đông, lạnh giọng nói: “Ai dám ngăn cản tao, tao sẽ xử kẻ đó, tao nói được thì làm được."
"Thằng nhãi mày sao giờ lớn lối vậy hả" Hổ Tử nhíu mày, hung tợn nhìn tôi.
Từ nhỏ đến lớn, trừ Vương Bình ra Hổ Tử là người đánh tôi nhiều nhất, bao lâu nay gã đều coi tôi là trái hồng mềm tùy ý nắn bóp.
Tôi quay đầu nhìn Hổ Tử, đột nhiên giơ chân lên, đá một cước vào bụng của hắn.
Tốc độ một cước này cực nhanh, lực đá cũng rất mạnh, mạnh đến mức vượt xa tưởng tượng của tôi.
Hổ Tử nặng hơn 80 kg, bị tôi đạp lăn, lộn trên mặt đất mấy vòng mới ngừng lại được, sau khi dừng lại cũng không bò dậy nổi, chỉ có thể gào khóc trên mặt đất.
Một cước này, khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Vương Thiết không kìm được lui về sau một bước, lão già Vương vẫn cau mày đứng tại chỗ.
"Lão già Vương, lão nhìn cho kỹ đi, bộ xương già của lão có chịu nổi một đạp của tao hay không." Tôi không thèm để ý lão già Vương cản ở phía trước, vẫn đi thẳng về phía trước.
Ánh mắt của tôi đã không còn khúm núm, né tránh giống như trước, thay vào đó là một loại kiên quyết, lạnh lùng, thậm chí là vô tình.
Lão già Vương sau khi nghe xong lập tức nhường đường, ngay khi lão nhường đường, một luồng sáng mạnh đột nhiên chiếu vào.
Tôi quay đầu nhìn lại, một chiếc xe van đang bấm còi inh ỏi, lao vụt tới.
"Tới rồi, đội bắt rắn chuyên nghiệp tới rồi, nhanh lên, các thôn dân nếu như muốn có tiền, thì nhanh giúp một tay ngăn cản kẻ ngốc này, nó đã đã điên rồi." Lão già Vương vừa nói vừa bước lên đón.