Lưu đạn khói, lưu hoàng, cồn...
Đám người này quả thực rất chuyên nghiệp và tàn ác, bọn họ mang người Vương gia tới là dùng để làm mồi.
Mồi có thể tập hợp bầy rắn lại một chỗ, sau đó ném lựu đạn khói xuống, bầy rắn sẽ trực tiếp bị chọc giận, tranh nhau chui ra ngoài.
Một chiêu dụ rắn ra khỏi hang cộng thêm há miệng chờ sung, thủ đoạn quả thực rất thành thạo, nhưng bọn chúng lại đánh giá thấp số lượng và chất lượng của bầy rắn trong động rắn.
Một khi bầy rắn bị làm tức giận, chẳng những bọn chúng sẽ chết ở chỗ này, còn khiến bầy rắn điên cuồng trả thù thôn dân phụ cận.
Tôi phải ngăn cản bọn họ, nhưng nếu cứ thế này mà xông ra, nhất định sẽ bị bọn họ bắn thành cái sàng.
Tôi đè thấp giọng, dùng giọng khàn khàn tới cực điểm chậm rãi nói: “Chúng mày muốn chết!"
Nói xong, tôi lập tức lui lại mấy mét, sau đó đổi sang chỗ khác.
"Đứa nào đó?"
"Là ai!"
"Cmm thằng lolz nào ở đây giả thần giả quỷ!"
"..."
Ngay khi những tiếng nói cẩn trọng vang lên, hàng loạt ánh đèn pin chiếu qua.
"Mấy trăm ngàn con rắn độc, còn có mãng xà, chúng mày nhất định phải chọc giận chúng nó sao?" Tôi chậm rãi nói, sau đó sẽ đổi sang chỗ khác, núp ở phía sau tảng đá.
"Đm, thằng chó nào vậy, cút ra đây cho tao." Gã áo đen chửi lớn, kế đó là 2 viên đạn bay thẳng đến chỗ mà tôi vừa núp.
Những người khác cũng bắn liên tục về hướng này, ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ, nhưng tôi nghe được, bọn họ đã hoảng sợ.
Tầm nhìn trong Xà Cốc dày đặc sương mù này không tới 3m, tôi trốn hơn 10m, bọn chúng đừng hòng xác định được vị trí của tôi.
Còn tôi nhìn được hình ảnh nhiệt của chúng, nên dễ dàng nắm rõ vị trí của chúng trong lòng bàn tay.
Tôi tiếp tục bình tĩnh nói: “Công an đã đến bên ngoài Xà Cốc, chúng mày chờ ngồi tù đi."
"Ha ha, nếu tao đoán không sai, mày chính là thằng ngu Triệu Bất Phàm?" Bò Cạp đột nhiên mở miệng nói, giọng nói không nhanh không chậm, vô cùng bình tĩnh.
"Lý Thiên Tuyệt, hôm nay chúng mày đừng hòng chạy thoát." Tôi lại đè ép âm thanh nói, tiện tay nắm một tảng đá trên mặt đất.
Lý Thiên Tuyệt cười lớn nói: “Phách lối, công an sẽ không tới, mày éo dọa được tao đâu con, Triệu Bất Phàm mày giả thần giả quỷ ở nơi này vì sợ chúng tao chọc giận bầy rắn đúng không? Còn không lò đâu ra, tao sẽ ném lựu đạn khói."
"Mày có gan cứ ném." Tôi lạnh lùng đáp trả.
"Được lắm, lão tam, ném!"
Lý Thiên Tuyệt vừa nói xong, tôi lập tức nhìn thấy một trong số chúng đã giơ tay lên.
Tôi không trả lời, mà đi về phía trước hai bước, sau đó giơ tay lên, rồi ném hòn đá trong tay đi.
"Ôi ~" Tiếng hét thảm truyền đến, kẻ vừa giơ tay lên ngay tức khắp ngã ngồi xuống, lựu đạn khói đã rút chốt an toàn cũng rơi trên mặt đất.
- Xì xì—Khói bốc mù trời.
"Á đù! Lão tam mày làm quái gì vậy!" Bò Cạp rống to, làn khói cay xe đột ngột xộc vào mũi, khiến tất cả mọi người ho sặc sụa.
Ngay cả tôi đứng cách xa 7-8 mét cũng ngửi được mùi lưu hoàng gay mũi, xem ra đây là lựu đạn khói chuyên dùng để bắt rắn.
"Ặc ặc ặc ặc ~~~" Càng ngày càng có nhiều tiếng ho vang lên, tôi thấy rõ ràng từng ‘hình ảnh nhiệt’ lần lượt tách ra, cách xa làn khói dày đặc quanh cửa vào động rắn.
Với đôi mắt giống như mắt rắn ở cái nơi dày đặc sương mù này, tôi chính là chúa.
Bọn họ có đông cũng chẳng làm được gì, tôi có thể tiêu diệt từng đứa một.
Dưới chân là một đống đá vụn, tôi cúi người xuống nhặt lên mấy hòn đá, sau đó ném vào bọn chúng.
Đá liên tục bay ra ngoài, ‘hình ảnh nhiệt' từ nhiệt độ cơ thể biến những thằng đó thành mục tiêu sống, không thể nào né tránh.
"A!"
"Ôi!"
"Đù!"
"..."
Bị tôi ném đá như mưa tên bão đạn, chúng chỉ biết kêu gào thảm thiết trong bất lực, không thể nào xác định được vị trí của tôi.
Lại còn cả khói cay từ lựu đạn khói, trong phút chốc trước có khỏi hai mươi người lảo đảo lao về phía cửa động rắn.
"Cửa ra ở hướng 2 giờ!" Gã áo đen hét lớn, dẫn đầu nhấc súng săn bắn về hướng 2 giờ.
Có gã áo đen dẫn đầu, những người khác cũng tới tập nâng súng bắn liên tục về phía tôi.
Trong nháy mắt, trong Xà Cốc vang lên vô số tiếng súng, dày đặc cứ như đang đốt pháo.
Tôi bình tĩnh trốn sau tảng đá, đá bay, bụi bẩn và những viên đạn nóng hổi không ngừng xẹt qua bên tai, để tôi thể nghiệm cảm giác đứng trên chiến trường.
Không đến 3 phút, tiếng súng ngừng lại, chắc bọn chúng đã hết đạn rồi.
Tôi nghiêng đầu nhìn qua, tất cả mọi người đều đã rũ tay xuống.
Tôi nhếch môi khinh thường, lại chơi trò ném đá giấu tay, đồng thời càng ném càng hăng, không đến 3 phút, bọn họ đã tập trung núp sau một tảng đá lớn, không dám thò đầu ra nữa.
Ồ vẫn còn một người đứng nguyên tại chỗ, kẻ này chính là Bò Cạp Lý Thiên Tuyệt.
"Vù~~" Một hòn đá lại chính xác ném về phía Lý Thiên Tuyệt, Lý Thiên Tuyệt xích qua một bên, dễ dàng né tránh cú ném của tôi.
Đây đã là lần thứ ba, kẻ này có tốc độ phản ứng cực nhanh, trong tình huống như vậy vẫn chưa từng bị ném trúng lần nào, chắc chắn không phải người bình thường.
Tôi nhíu mày, nắm một hòn đá to bằng nắm tay, dùng hết sức lực toàn thân ném thẳng về phía y.
"Phặp!" Lý Thiên Tuyệt đột nhiên dùng tay bắt lấy hòn đá, y hét về phía tôi: “Triệu Bất Phàm, mày chỉ có chút bản lãnh này sao?"
"Tao khuyên chúng mày mau rời đi, nếu không tao sẽ đập nát đầu chúng mày." Tôi hét lớn.
"Rời đi? Ha ha ha!" Lý Thiên Tuyệt lại móc ra một quả lựu đạn khói, tháo chốt an toàn rồi nhanh chóng ném vào lối vào động rắn. Thế còn chưa đủ, y còn từ trong balo trên lưng ra một vật, dùng bật lửa châm lửa sau đó ném vào trong.
Chưa đến 3 giây đồng hồ, trong động rắn truyền đến âm thanh thuỷ tinh vỡ, chắc là đốt lựu đạn khói.
Nhìn đến đây, tôi thấy lạnh người.
Tiêu rồi, bầy rắn nhất định sẽ hoàn toàn bị chọc giận, chúng nhất định sẽ lao ra ngoài.
"Hắc Minh, các anh em, chuẩn bị bắt rắn, không cần để ý đến Triệu Bất Phàm, tao sẽ xử lý nó." Lý Thiên Tuyệt hét lớn, đồng thời nâng tay lên, như trong dự đoán của tôi, y có một khẩu cây súng lục.
Tôi nhíu mày, ngập ngừng thò đầu ra ngoài, sau đó lập tức rụt về.
"Phằng!" một tiếng, đạn bắn trúng vào tảng đá, đá vụn văng ra rạch lên trán của tôi một vết rách.
Người này quả nhiên biết vị trí chính xác của tôi!
Tôi di chuyển ra sau một tảng đá khác, lặp lại động tác vừa rồi, lần này tốc độ nhanh hơn.
Đầu mới thò ra, viên đạn lập tức bắn tới, tôi thầm kêu không xong rồi. Tôi không biết Lý Thiên Tuyệt làm cách nào nhìn thấy tôi, nhưng rõ ràng y giống như tôi, có biện pháp của riêng mình.
Qua khe hở giữa những gian tảng đá, tôi nhìn chằm chằm Lý Thiên Tuyệt và động rắn bên cạnh, những kẻ bắt rắn khác cũng đã ào ào đi đến lối vào động rắn.
Mà ‘hình ảnh nhiệt’ của Lý Thiên Tuyệt lại ở chậm rãi biến mất ở trong mắt của tôi.
‘Hình ảnh nhiệt' biến mất, đại biểu cho nhiệt độ xuống thấp, y không có bị những người khác che lại, thậm chí cũng không di động, lại bỗng dưng biến mất.
"Hiện tượng giả chết?"
Suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu tôi, ông nội từng dạy, có một loại bí thuật giả chết cổ xưa, bí thuật này được sáng tạo thông qua hành vi giả chết của động vật.
Động vật giả chết khi chúng nó phải thích nghi với ngoại cảnh nhằm mục đích phòng vệ hoặc kiếm mồi, thân thể bất động, năng lượng sản sinh và tiêu hao giảm mạnh, hành vi cố tình làm ra vẻ như đã chết gọi là giả chết, cũng gọi là hiện tượng chết cứng.
Giả chết rất phổ biến trong giới động vật, là một loại phản ứng kỳ dị khi gặp kích thích mạnh.
Bí thuật giả chết của loài người còn cao cấp hơn so với động vật, Thông qua việc điều chỉnh các huyệt đạo và phối hợp nhịp thở, có thể giảm nhiệt độ của cơ thể xuống bằng nhiệt độ của xác chết trong một thời gian ngắn, cũng có thể ẩn nhiệt độ của riêng mình, quan trọng nhất là vẫn có thể đi lại.
Lý Thiên Tuyệt chắc chắn đang dùng bí thuật giả chết.
Ngay sau khi ‘hình ảnh nhiệt’ của Lý Thiên Tuyệt biến mất chưa đến 5 giây, bèn bắt đầu điên cuồng hét lớn.
Tiếng di chuyển và tiếng kêu của bầy răng vang lên, tôi bất lực thở dài, bầy rắn đã rời động.
"Ra rồi, ra rồi, anh em chuẩn bị bắt rắn."
"ĐM!"
"Á ~~ "
"Đm, nhiều quá!"
"Không được, bắt không nổi."
"Á! Em bị cắn, lão đại, em bị cắn."
"Hùng hoàng, cồn, chặn cửa động lại, nhanh! Nhanh nhanh!"
"Không chặn nổi, không được, không chặn nổi, có cự mãng! ! !"
"..."
Cửa động nhất thời hỗn loạn, đội bắt rắn hoàn toàn rối loạn bộ, không ngừng có người kêu thảm rồi ngã xuống, tiếng súng lục và tiếng chặt chém vang dồn dập bên tai, có rất nhiều người chạy về phía tôi.
"Rút lui! Rút lui rút lui rút lui!!!" Giọng nói nóng nảy của Hắc Minh truyền đến.
Không bao lâu sau đã có khoảng hai mươi người trong đó hơn phân nửa đã chạy qua chỗ tôi, lăn ra bên ngoài Xà Cốc, một nửa ngã trên mặt đất, đau đớn gào thét.
Trên người của bọn chúng quấn đầy độc xà.
"hít-khà xì xì~~~" Tiếng rắn bò liên tục truyền đến như mưa như thác đổ, chúng điên cuồng đuổi theo đám săn trộm ra tận bên ngoài, vì tôi có xà yêu đan trên người, nên lúc đi qua bên cạnh tôi, bầy rắn còn bèn đi vòng.
Tôi vô cùng sốt ruột, chuẩn bị chạy ra bên ngoài, bầy rắn đã bạo động, mục đích của chúng không chỉ đơn giản là giết những kẻ săn trộm này, mà nhất định sẽ vào thôn.
Muốn ngăn cản chúng, chỉ có thể ở lối vào Xà Cốc, vị trí Miếu Xà Tiên.
Tôi vừa mới bước ra một bước, phía sau lập tức truyền đến giọng của Lý Thiên Tuyệt: “Triệu Bất Phàm! Không đoán sai mà, con mãng xà đen vô dụng đã bị mày giết!? Trên người mày có yêu đan của mãng xà, đúng không?"
Nghe được câu này, tôi dừng bước, kẻ này quả nhiên không phải là người bình thường, thậm chí cả mãng xà đen cũng biết.
"Xem ra đúng là như vậy, vậy... nhục thân của xà linh đâu?" Lý Thiên Tuyệt lạnh lùng hỏi.
Tôi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?"
"Chuyến này tao đến là vì nhục thân của xà linh, mày thức thời thì mau giao ra nhục thân của xà linh, bằng không thôn Tiểu Long đừng hòng có ai sống sót, đương nhiên cũng bao quát cả mày." Lý Thiên Tuyệt nói.
Bầy rắn không ngừng đi ngang qua người y, nhưng giờ y đang ở trạng thái chết giả, trong mắt của bầy rắn chính là người vô hình, chúng sẽ không tấn công y.
Ta cười ha hả: “Bớt hăm dọa thôi, ông đây đéo quan tâm nhé, mày đã lợi hại như vậy, tao sẽ làm thịt mày trước!"
Nói xong, tôi cầm kiếm gỗ lao thẳng về phía Lý Thiên Tuyệt.
...