Ngày hôm ấy, là sinh nhật hắn, cũng là dấu mốc hắn chính thức tiếp quản một phân nhánh lớn của bang Dạ Lang và chi nhánh cấp trung của công ty Tân Thế. Trịnh Anh tự nhiên sẽ đặt ra thử thách, mà chỉ khi Trịnh Giai vượt qua bài kiểm tra của ông, thì mới có thể tiếp nhận những thứ trên.
Trịnh lão gia tử tặng cho hắn một cái thân phận có hoàn cảnh là một sát thủ bị tổ chức của mình truy sát vì phản bội, trong quá trình lẫn trốn còn phải giết chết kẻ thù. Nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tuần, thì đó là vượt qua bài kiểm tra.
Thời điểm bắt đầu, Trịnh Giai và Cố Tử Kỳ tràn ngập tự tin, hắn tự tin mình làm được, y tự tin mình bảo vệ hắn được. Ai cũng không thể ngờ, trong số người theo Trịnh Giai, không phải có một, mà là một đám người do Ngụy gia cài vào, muốn mượn cơ hội này tạo dựng cái chết cho đứa con duy nhất – cũng là người thừa kế duy nhất của Trịnh Anh như một việc ngoài ý muốn. Âm mưu của Ngụy lão gia rất đơn giản: thừa dịp con chim non còn chưa đủ lông đủ cánh, tàn nhẫn bóp chết nó đi, sau đó Trịnh Gia tự nhiên rối loạn, chính là cơ hội tốt để lão bay vào đạp đổ, dù không đạp được thì cũng đè đầu cướp địa bàn được!
Kế hoạch tưởng chừng như đơn giản mà hiệu quả của Ngụy lão gia đến khi thực hiện lại không hề đơn giản! Bởi vì kể từ ngày đầu tiên tiếp nhận thử thách, Trịnh Giai đã tự đề ra một phương pháp vô cùng trực tiếp, gồm có:
Bước 1: Giết tên đầu lĩnh và những kẻ biết về nhiệm vụ truy sát hắn trong tổ chức sát thủ.
Bước 2: Giết kẻ thù.
Bước 3: Nhân cơ hội ở bên ngoài cùng với Cố Tử Kỳ hít thở không khí, đợi tới ngày hạn định thì quay về báo cáo kết quả.
Tuy rằng so với chạy trốn rồi giết kẻ thù, số người hắn phải giết nhiều hơn một chút, rất có thể là toàn bộ tổ chức, nhưng đối với Trịnh Giai mười bảy tuổi đầy kiêu ngạo mà nói, chạy vòng vòng trốn cũng là vận động đổ mồ hôi, giết hết một đám người cũng là vận động đổ mồ hội, vậy thì tại sao không lựa chọn cái sau, cần gì tự biến bản thân thành thấp hơn đối phương, suốt ngày trốn chui trốn nhủi.
Do đó, từ thời điểm bắt đầu, hắn đã mang tinh thần đến một người giết một người, thành ra gián điệp do Ngụy lão gia phái tới cũng bị vạ lây, lúc chết đều không hiểu vì sao mình thất bại. Ngụy Cẩn dĩ nhiên nhận ra mình phải thay đổi chiến thuật, vì vậy chuyển sang nhắm vào Cố Tử Kỳ, chọn y làm mục tiêu hạ sát đầu tiên, lão tin Trịnh Giai thời điểm suy sụp sẽ lộ ra khuyết điểm, thậm chí xuất hiện tâm trạng muốn chết chung với đồng bạn, lúc ấy muốn lấy mạng hắn chắc chắn dễ dàng hơn.
Trịnh Giai khi ấy còn non nớt, vào lúc Cố Tử Kỳ bị bắt đi, cái gì nhiệm vụ hắn đều quăng lên chín tầng mây, chỉ có một ý định tâm tâm niệm niệm bảo vệ y lông tóc vô thương. Thường ngày hắn có thể lạnh nhạt với y, bởi vì thật lo sợ Trịnh Anh nhìn ra hắn để tâm Cố Tử Kỳ, sẽ triệt hạ điểm yếu duy nhất này của hắn. Nhưng mỗi ngày, hắn đều luôn im lặng mà đặt người kia trong mắt, chưa từng có lúc nào không chú ý đến. Quan tâm quá sẽ hóa loạn.
Lúc Cố Tử Kỳ bị đối phương bắn hạ, Trịnh Giai nghe tiếng súng chạy đến, đập vào mắt hắn là đối phương đang tiêm thuốc vào cánh tay y. Sau đó, Cố Tử Kỳ dần dần không còn giãy giua, cứ thế mà gục xuống.
Trịnh Giai nhìn Cố Tử Kỳ mê man, trên quần áo còn có máu đỏ tươi không ngừng lan ra, tí tách nhễu đầy đất, bị người tàn nhẫn nhét vào bao tải, sau đó xem như hàng hóa mang đi. Tâm hắn lập tức nóng lên, lồng ngực đau đớn, lo lắng không yên. Trịnh Giai nào quảng đối phương có bẫy hay không, điên cuồng truy đuổi theo, cuối cùng lọt vào cái mạng nhện giăng sẵn của Ngụy Cẩn, cùng với Cố Tử Kỳ bị nhốt trong một cái nhà kho vừa bẩn vừa tối, xung quanh là mấy chục người ngày đêm canh gác.
Cố Tử Kỳ nhớ đến hoàn cảnh lúc đó, Trịnh Giai cho dù bị bắt vẫn cường thế như cũ, hoàn toàn không dễ chế phục. Đối phương cũng không vội giết hắn, mà muốn dùng hắn để uy hiếp Trịnh gia. Vì hắn rất dễ làm ra mấy phản ứng kịch liệt, bọn lính đánh thuê sợ thằng nhóc này mà chết, thì Ngụy Cẩn sẽ không tha cho bọn họ, nên đành chìu theo ý hắn, cởi trói. Trong nhà kho chứa đầy tạp vật ngổn ngang, chỉ có một căn phòng được lát gạch bông, có thể là lúc trước dùng cho bảo vệ hoặc người trực kho ngủ. Bọn chúng nhốt Cố Tử Kỳ và Trịnh Giai vào một hộp sắt hình vuông, cao khoảng 1m2, trên 6 mặt đều đục rất nhiều lỗ nhỏ đường kính 4mm để thông khí, trong 6 mặt có 1 mặt là cánh cửa. Hộp sắt đặt trong gốc phòng, bên cạnh có một cái giường, mỗi phiên 5 người trực, mười mấy người khác tùy ý ở bên ngoài, cách 6 tiếng thay ca một lần.
Bọn chúng hạ thủ trên người Cố Tử Kỳ rất nặng. Y nhớ lúc bản thân tỉnh lại, do cơ thể mất máu quá nhiều, thêm nữa vết thương không được xử lý tốt, đã bị nhiễm trùng, để thêm vài ngày liền hoại tử, chỗ tay chân chỉ còn cách cắt bỏ. Mất máu khiến thân nhiệt của y hạ xuống, còn vết thương nhiễm trùng khiến cơ thể nóng sốt cao, Cố Tử Kỳ lúc nóng lúc lạnh, cộng thêm đau nhứt và bỏng rát khắp thân, quả thật sống không bằng chết. Nhưng tâm y một chút cũng không sợ hãi, cho dù đối mặt với khả năng cơ thể bị hủy, trở thành tàn phế, hoặc mất mạng.
Nếu như không có Trịnh Giai, y có thể bình tĩnh như lúc đó không? Cố Tử Kỳ chắc chắn là không.
Thời điểm y vừa tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt đầy lo lắng của đối phương. Cho dù bản thân hắn chật vật vô cùng, nhưng ánh mắt luôn sáng ngời chăm chú nhìn y, hắn nói với y: Đừng sợ.
Trịnh Giai để trần nửa thân trên, dùng áo sơ mi xé ra từng miếng để lau chùi và băng bó vết thương cầm máu cho Cố Tử Kỳ, dùng áo khoát bao lấy y lại. Người kia cẩn thận tránh đụng chỗ đau, từ đầu tới cuối luôn ôm chặt y trong ngực, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho Cố Tử Kỳ. Thử hỏi, y làm sao có thể quên?
Không gian trong hộp sắt chật hẹp, tù túng, người bình thường còn hít thở không thông, nói chi Cố Tử Kỳ thương tích đầy mình. Trịnh Giai không để y phải chờ đợi lâu, bởi vì vết thương của y hoàn toàn không chờ đợi được, thời gian càng dài, khả năng hoại tử càng cao!
Ngay lúc trời vừa sáng của ngày thứ hai bị bắt nhốt, Trịnh Giai bảo y vờ hấp hối, còn bản thân gào khóc điên cuồng đòi bọn họ đưa y đi cứu chữa. Bọn thuộc hạ gọi điện cho Ngụy Cẩn, sau khi có sự cho phép của lão, mở cửa hộp sắt, dự định áp giải hai người lên xe tiếp viện do ông ta phái tới.
Thương thế của Cố Tử Kỳ quá nghiêm trọng, một mình hắn đối phó với mấy chục người ở đây đã khó khăn, nếu đợi đến khi tiếp viện do kẻ chủ mưu phái tới tống lên xe, e rằng hoàn toàn không có khả năng chạy thoát.
Lúc cửa hộp sắt mở ra, Trịnh Giai vừa ôm vừa kéo thân thể y ra ngoài, sau đó gắng gượng đứng thẳng,bế y lên. Cố Tử Kỳ làm ra trạng thái co giật, hai mắt trợn tròn, bàn tay giấu dưới áo khoát đang phủ trên người không ngừng ấn vào nội thương, thúc ép máu tràn ra ngoài miệng. Bởi vì Cố Tử Kỳ giãy giụa không ngừng, nên khiến Trịnh Giai vừa bước mấy bước nhỏ xíu liền loạng choạng ngã xuống, chống tay muốn đứng lên lại không nổi.
Năm tên canh gác nhìn đứng xung quanh, mỗi tên trên tay cầm một cây súng, nhìn tình cảnh lúc này của hai thiếu niên, chỉ cảm thấy đây là tất nhiên, lúc Trịnh Giai ngã xuống, bọn chúng không chút nghi ngờ gì. Vì thế, năm tên đều tiến lại gần, dùng chân đá đá lên người Trịnh Giai, lớn tiếng thúc giục hắn nhanh lên.
Trịnh Giai cúi gầm đầu xuống, cắn chặt môi đến chảy máu cũng không nếm ra vị gì. Máu của Cố Tử Kỳ vẫn còn nóng ấm, đang không ngừng trào ra, ướt sũng tay hắn. Cho dù trước đó chính Trịnh Giai bảo y giả vờ hấp hối, nhưng trong tình cảnh này, Cố Tử Kỳ lấy đâu ra máu giả để diễn. Nghĩ vậy, Trịnh Giai nhìn y quằng quại, tâm hắn đau đớn co rút, tinh thần cũng bấn loạn, bất giác tưởng rằng Cố Tử Kỳ là thật sự hấp hối. Trịnh Giai bị hù đến sắc mặt trắng bệnh.
Cố Tử Kỳ thấy hắn chậm chạp không hành động, lén lút nhìn sắc mặt Trịnh Giai, vừa nhìn thì biết người kia bị mình hù cho sợ hãi rồi. Y cố gắng mấp máp môi nói: Tôi ổn. Chạy.
Trịnh Giai nhìn khẩu hình miệng của đối phương, tâm cũng chưa ổn định lại, nhưng miễn cưỡng khôi phục thần trí, mặc kệ thế nào, trước phải đưa Cố Tử Kỳ rời khỏi đây trị liệu, cho dù y trào máu thật hay giả, quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng trị liệu!
Năm tên thuộc hạ Ngụy gia còn đang đứng vây quanh không ngừng lên tiếng thục giục, một trong số đó đột nhiên bị Trịnh Giai nhào tới ôm lấy hai nhấc lên, cả cơ thể bị hắn quay ngang 180 độ, lực mạnh đến nỗi đập ba trong số bốn tên còn lại bay thẳng vào cửa hộp sắt đang mở rộng. Rằm một phát, đầu của ba tên thuộc hạ bị va chạm mạnh, đều choáng váng.
Trịnh Giai canh chuẩn góc quay đủ 180 độ liền buông tay, thả thân thể tên ấy rơi phịch xuống đất, từ trong người xuất ra dao găm đăm xuống tim đối phương.
Ngay thời điểm Trịnh Giai ôm chân một tên, Cố Tử Kỳ cũng từ dưới đất vùng dậy, chuẩn xác chộp ngay cổ tay phải của tên đứng sau lưng hắn, há miệng cắn xuống. Động mạch chủ nơi cổ tay của tên kia bị y cắn vỡ, máu bắn tung tóe, bàn tay phải vô lực buông ra cây súng đang cầm. Cố Tử Kỳ lập tức nắm chặt súng, bằng bằng hai phát bắn chết gã, sau đó một cước đạp cái xác bay thẳng vào ba người trong hộp sắt đang muốn bò dậy.
Làm xong chuỗi hành động này, y cũng gần như kiệt sức, nặng nề ngã phịch xuống đất. Trịnh Giai nhào tới đóng cửa hộp sắt, cạch cạnh lập tức khóa lại.
Động tĩnh đánh nhau đã thu hút hai tên thuộc hạ bên ngoài chạy vào, Cố Tử Kỳ trong tay cầm súng, lăn một vòng trên đất, ngay tại lúc cửa phòng mở ra liền bắn chết hai gã chạy vào.
Trịnh Giai lục soát trên người tên thuộc hạ bị hắn ôm chân, lấy ra điện thoại di động, quăng cho Cố Tử Kỳ. Xong việc, hắn đỡ y nằm lên lưng mình, cõng Cố Tử Kỳ chạy ra ngoài.
Mắt thấy cửa nhà kho càng gần, bọn thuộc hạ đuổi theo cũng càng nhiều, Trịnh Giai vừa chạy vừa nói:
- Tử Kỳ, bây giờ anh quăng em ra, mau chuẩn bị.
Cố Tử Kỳ quýnh lên:
- Không được, còn anh?
Trịnh Giai không để y phản đối, đã đem người quăng ra ngoài, sau đó lao tới đóng cửa nhà kho, quyết định một mình giữ chân mười mấy tên còn lại.
Khoảng khắc Cố Tử Kỳ bị Trịnh Giai quăng ra ngoài, y sắc mặt trắng bệt, đôi mắt đỏ bừng ngập nước nhìn người kia khuất dạng sau cánh cửa, đau đớn từ vết thương bị động khi tiếp đất không là gì so với cảm xúc cuộn trào trong lòng. Nhưng đau lòng thì sao, có ích gì, y càng mềm yếu, khả năng liên lụy Trịnh Giai càng cao. Cho nên, ngay khi vừa chạm đất, Cố Tử Kỳ đã bất chấp thân thể gần như hỏng mất của mình, mạnh mẽ đứng dậy, nhanh như chóp rút ra nịch lưng buộc lại móc cửa kho. Dây lưng của y là loại đặc chế, ngay cả dùng để treo người lơ lửng ngoài tầng 28 của tập đoàn Tân Thế cũng được, đừng nói chi là buộc cửa.
Bọn người bên trong mấy lần mạnh mẽ tông cửa đều không thành công, tức giận tới đỏ mắt lao vô Trịnh Giai.
Trịnh Giai trước đó là vì Cố Tử Kỳ mà kiềm chế bản thân, nhịn nhục chịu yếu thế, hắn trong lòng căm hận đã tích sẵn, lúc này bên trong triệt để hóa điên, bên ngoài ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết mà nhìn mấy chục thuộc hạ của Ngụy gia, xuất ra mười phần khả năng giết chết bọn chúng.
Cố Tử Kỳ sau khi ra ngoài, việc đầu tiên y làm không phải là chạy trốn, mà là bật thiết bị chặn sóng điện thoại lên. Đạo cụ này chính là cái bông tai y đang đeo trên người, khi đánh nhau thì không giúp ích, nhưng hiện tại là lúc dùng tới. Y không quên xe tiếp viện của kẻ thù đang đến, tránh cho bọn thuộc hạ bên trong báo tình hình ra ngoài, vì vậy phải cắt đứt mọi liên lạc.
Tiếp đó, Cố Tử Kỳ đi chân không, vừa cắm đầu chạy như điên, vừa tận lực nhón chân trong lúc chạy, không để lại dấu vết, phải cách nhà kho trong vòng bán kính 200m thì mới có thể gọi điện. Y móc trong người cái điện thoại trước đó được Trịnh Giai quăng cho, vào mục lịch sử, quả nhiên đã bị xóa sạch. Cố Tử Kỳ cũng không sợ, từ trên người lấy ra mặt dây chuyền chữ thâp, là một thiết bị khôi phục lịch sử cuộc gọi trá hình, ghim vào. . Truyện Nữ Cường
Y cùng Trịnh Giai đã định trước, phải làm năm tên kia lên tiếng, để thông qua giọng nói xác định ai là người đã gọi xin phép kẻ sau màn. Sau đó, cướp lấy điện thoại của tên ấy.
Cố Tử Kỳ tìm được số điện thoại mình cần, thanh thanh cuốn họng, cố gắng thử giả giọng Trịnh Anh mấy tiếng, rồi bấm nút gọi:
- Nói. – là giọng một người trung niên.
- A – Cố Tử Kỳ giả giọng Trịnh Anh cười nhẹ một tiếng – nhận được điện thoại từ gia chủ Trịnh Gia, lại có thể cọc cằn thế à?
Bên kia tựa hồ sững sốt đến im lặng.
Y tiếp tục nói:
- Xin hỏi, con trai của ta, rốt cuộc đã đắt tội gì với ông anh đây?
Đối phương vẫn trầm mặc.
Cố Tử Kỳ với giọng điệu Trịnh Anh lạnh lùng cay nghiệt:
- Nghe nói ông anh còn tốt bụng đang cho xe đến chở tụi nhỏ đi điều trị, ha, cảm ơn ý tốt, nhưng hiện giờ không cần nữa, - y gằn giọng - mời trực tiếp đến quán bar 13 gặp tao, Trịnh thiếu mà mày trăm phương ngàn kế bắt được cũng đang ở đó!
Nói xong, Cố Tử Kỳ lập tức tắt máy, tháo pin, đập nát cái điện thoại.
Y nhịn đau xé đi lớp da giả trên ngực, lúc này đã thấm máu bám dính vào da thật, thiệt sự không dễ dàng gì lột ra. Cố Tử Kỳ lấy ra một thiết bị hình chữ nhật, mỏng dẹp, vốn là được dán sẵn trên ngực, dùng da giả che đậy. Đây là một smartphone đặc chế, y bấm gọi cho Hàn Dật. Lý do không gọi cho Trịnh Anh là vì, trong thời gian thử thách, Trịnh lão gia đã đặt ra luật không nhận cuộc gọi từ bọn họ.
- Alo. – Hàn Dật rất nhanh bắt máy.
- Nghe kỹ đây. Thứ nhất, xác định tọa độ vị trí của tôi, Trịnh Giai bị bắt nhốt trong nhà kho cách chỗ tôi 200m. Thứ hai, Trịnh gia bị người cài nội gián, số lượng rất nhiều. Thứ ba, không được để Trịnh Anh biết tôi trốn ra ngoài được.
Báo cho Hàn Dật xong, y vô lực nằm tại chỗ, chậm rãi cảm nhận bản thân đang thiếp đi. Điều thứ ba là Trịnh Giai dặn dò y, trăm ngàn lần, nếu thoát, không thể để Trịnh Anh biết,không cần biết y dùng cách gì, phải trốn đi, ít nhất năm năm sau mới được quay lại.
Hàn Tịnh và Hàn Dật lúc này chỉ là bạn bè chứ chưa làm việc cho Trịnh gia, nhưng trong hoàn cảnh không thể liên lạc với Trịnh Anh, cũng không xác định được nội gián trong Trịnh gia còn không, họ là lựa chọn duy nhất của y. Về phần tiếp viện từ Ngụy gia, Cố Tử Kỳ cố tình dụ bọn chúng đến quán bar 13, tự nhiên sẽ kinh động Trịnh Anh, để ông ra tay trấn áp.
Khi Hàn Tịnh và Hàn Dật tìm đến nơi, nhìn Cố Tử Kỳ người đầy máu nằm im trên mặt đất, bọn họ sắc mặt vô cùng khó coi, cho đến khi chạm tay lên cổ y, nhận định động mạch cổ vẫn đập, biết chắc Cố Tử Kỳ còn sống, cả hai mới thở ra một hơi.
Hàn Tịnh lập tức gọi điện qua cho Trịnh Anh. Nhưng người bắt máy là thư ký của Trịnh lão gia.
- Xin chào Hàn thiếu, hiện tại lão gia đã xuất ngoại, Hàn thiếu có việc gì gấp không?
- Rất gấp, mau giúp tôi chuyển máy.
- Xin lỗi, lão gia đang có một cuộc họp quan trọng, không thể nghe máy lúc này.
- Con mẹ nó, anh nghe đây, Trịnh Giai bị bắt, Cố Tử Kỳ mất tích rồi, mau nói lão gia cho tiếp viện đến, chúng tôi cầm cự không nổi.
Hàn Tịnh rống xông thì tức giận ngắt điện thoại, dậm chân đi qua đi lại không biết làm sao.
Trịnh gia là một trong những thế lực đen lớn nhất nhì ở thành phố này, người dám động vào bọn họ chắc chắn không đơn giản. Bây giờ không biết đối phương là ai, tùy tiện dùng thân phận Hàn thiếu ra mặt, liền đắc tội kẻ thù nào cũng không nắm được. Mà Hàn gia chỉ nắm giữ một phần bé trên cái bánh gato, nếu bây giờ dùng người của Hàn gia đến viện trợ, rất có khả năng bị đối phương ghi nợ, sau này e rằng muốn sống tốt chỉ có thể núp bóng Trịnh gia.
Trong lúc Hàn Tịnh đau đầu suy nghĩ, Hàn Dật đã đem Cố Tử Kỳ đặt vào băng ghế sau, lấy ra hộp cứu thương trên xe giúp y khử trùng vết thương, rồi băng bó, và cho y uống thuốc giảm đau, kháng viêm.
Hàn Tịnh nghiên đầu nhìn vẻ mặt tiều tụy, hốc hác như người chết của Cố Tử Kỳ, nghĩ đến Trịnh Giai, trong lòng làm sao cũng không bỏ được, cuối cùng rút điện thoại gọi mười người của mình đến chỗ nhà kho, bản thân thì lái xe đưa Cố Tử Kỳ cấp tốc đến bệnh viện.
Về phía Ngụy Cẩn, lúc nhận được điện thoại, lão nghĩ Trịnh Anh đã xác định được mình là ai rồi, nếu đã không thể tránh được, vậy thì cứ trực tiếp đối đầu là xong, còn chưa biết ai là nhất, ai là nhì. Vì vậy, Ngụy lão gia lập tức cho bang phái kéo người đến đập phá quán bar 13, còn mình đứng ở phía sau, đợi Trịnh Anh xuất hiện mới ra mặt. Nhưng bất ngờ là, không có Trịnh Anh nào đứng ra làm chủ hết, chỉ có hai ba tên đại ca của băng Dạ Lang chạy tới giải quyết. Một người trong đó nổ súng, khiến tất cả đều im lặng, sau đó ánh mắt rét lạnh, lớn giọng hỏi:
- Tụi mày là bang phái nào? Muốn gì?
Ngụy Cẩn vừa nghe liền biết không ổn, rút điện thoại gọi lại, tổng đài hiển nhiên báo không liên lạc được. Lão tiếp tục gọi cho những thủ hạ khác ở nhà kho, đều là ngoài vùng phủ sống. Ngụy lão gia biết mình trúng kế, sắc mặt đen sì, lập tức hạ lệnh thủ hạ phải đập nát quán bar 13 cho hả giận, đồng thời phái thêm một chiếc xe cho người đến nhà kho, tự mình cũng lên xe, ra lệnh tài xế chạy đến vị trí đó.
Ngụy Cẩn trong lòng tính toán, không cần biết người gọi cho mình là ai trong hai thằng nhóc, khẳng định dù đã thoát ra ngoài cũng không chạy xa được.
Mười người do Hàn Tịnh phái ra đã đến nơi, tháo bỏ dây nịch lưng buộc cửa. Bọn họ để lại một người canh chừng bên ngoài, chín người vào trong tìm cứu Trịnh Giai.
Khi tay chân của Ngụy gia chạy tới, lập tức xông thẳng vào nhà kho lục soát, tổng cộng bảy người. Bởi vì thiết bị mất sóng mà Cố Tử Kỳ để lại, bên phe Hàn Tịnh, người thứ mười không thể liên lạc với chín người kia. Phe mình chỉ có mười người, nếu đối phương gọi thêm mấy cái xe nữa, khẳng định không có ai toàn thây trở ra. Vì vậy, hắn quyết định làm liều. Hắn đợi bảy người kia vào hết, chính mình cũng đi vào, đóng cửa nhà kho, rồi dùng còng tay khóa cửa lại, như vậy, dù đối phương có gọi thêm người cũng không vào được. Loại còng tay này do Hàn gia đặt làm, mỗi thuộc hạ đều có, dùng chung một kiểu chìa khóa, cho nên cũng không cần nhất thiết là hắn, ai trong mười người đều mở được.
Khi Ngụy Cẩn đến, nhìn thấy xe thuộc hạ, cũng thấy xe của Hàn gia, liền biết hai thằng nhóc gọi được tiếp viện rồi. Dựa theo dấu giày hỗn loạn trước của nhà kho, song chỉ có vết vào, không có ra, bên hông và đằng sau lại không có vết nào, Ngụy lão gia kết luận cả người của mình lẫn người của Hàn gia đều đã chạy vào trong. Lão đá đá cửa, phát hiện bị khóa từ bên trong, sau khi để tài xế thử tông cửa mấy lần đều thất bại, Ngụy Cẩn châm thuốc, đứng dựa vào tường im lặng hút.
Ngụy gia cài được nội gián vào Trịnh gia, tự nhiên cũng có người ở Hàn gia, thậm chí còn dễ dàng hơn rất nhiều. Biết chuyện tốt của mình bị Hàn gia xen vào, Ngụy Cẩn thật sự tức không nhẹ. Nói đến nhà họ Hàn, trên dưới gia tộc này, cũng chỉ có Hàn Tịnh và Hàn Dật là có qua lại với Trịnh Giai, còn các bật cha chú tuyệt không dạy dột nhảy vào ân oán của bang phái khác. Ngụy Cẩn gọi điện, ra lệnh cho thủ hạ điều tra hành tung của hai anh em.
Nội gián mà lão cài trong Hàn gia nhanh chóng cung cấp biển số chiếc xe Hàn Tịnh đã lái đi, từ đó tra ra vị trí xe.
Thủ hạ:
- Ngụy gia, đã tìm ra Hàn Tịnh.
- Tốt, đang ở đâu?
- Đang lái xe, hướng chạy vào trung tâm thành phố.
- Trên xe có những ai?
- Hàn Dật ngồi ghế sau, còn có một người đang nằm, không nhìn thấy mặt.
- Mau tông chết bọn nó, không được để chiếc xe đó đến được bệnh viện Trịnh gia. – Ngụy Cẩn ngoan độc ra lệnh.
Không làm thì thôi, nếu đã làm, liền phải làm đến tận cùng, đây chính là quy tắc của thế giới ngầm.
Ngụy Cẩn ra lệnh xong cũng không vội rời đi, lão kiên nhẫn ở trước cửa nhà kho hút thuốc, hút suốt hai tiếng sau mới lên xe. Trong hai tiếng này, ban đầu lão còn nghe thấy tiếng đập cửa, tiếng gào thét, tiếng đánh nhau, nhưng dần dần đều im lặng hết. Ngụy lão gia đoán, bên trong nhà kho nếu không phải là người chết thì cũng là người đang nằm chờ chết. Hai tiếng cho một cuộc giằng co giết hoặc bị giết trong một cái nhà kho diện tích có hạn, có thể xem như là thời gian cực hạn rồi, nếu còn chưa giết được đối phương, thì chính là mình bị giết. Cho nên, Ngụy Cẩn kiên nhẫn ở chỗ này, là để đảm bảo trong khoảng thời gian vàng, không có ai mở cửa nhà kho.
Ngụy Cẩn nghĩ nghĩ, ra lệnh tài xế dùng còng tay luôn đem theo bên mình khóa bên ngoài cửa, đảm bảo không có ai chạy khỏi nhà kho được. Dựa trên lời báo cáo của thuộc hạ, Hàn Tịnh và Hàn Dật chỉ mới cứu được một trong hai tên nhóc con Trịnh gia, tên còn lại chắc chắn vẫn ở bên trong nhà kho. Nếu không phải trường hợp khẩn cấp, người đã cứu ra, thủ hạ của Hàn gia cần gì còn phải chạy vào trong, Hàn Tịnh Hàn Dật cho dù tuổi trẻ cũng sẽ không ngu xuẩn tới mức vì một lý do không cần thiết mà nhúng tay vào ân oán giữa các bang phái lớn nhất. Bây giờ nếu như lão mở cửa, biết đâu nhóc con kia mạng lớn, thừa dịp lão đi loanh quanh lục xét, lủi ra ngoài thì sao? Chi bằng tạm thời cứ khóa chặt cửa, đợi ba ngày ba đêm sau cho người quay lại dọn dẹp, tới lúc đó tìm xác của thằng nhóc cũng không muộn. Ngụy Cẩn không biết Trịnh Giai có bao nhiêu để tâm Cố Tử Kỳ, việc này trên dưới Trịnh gia cũng không ai biết. Lão suy đoán người được cứu ra chính là Trịnh Giai, vì Cố Tử Kỳ dù sao cũng chỉ là thanh mai trúc mã kiêm hộ vệ, y chắc chắn dùng mạng của mình để đổi cho Trịnh Giai. Cũng chỉ là một con chó con đã chết, Ngụy Cẩn không muốn tốn quá nhiều tâm sức lụm xác.
Nếu gã biết người bên trong là Trịnh Giai, khẳng định triệu thêm người canh cổng nhà kho, bản thân dẫn người đi vào trong lùng sục, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Hàn Tịnh lái xe vào trung tâm thành phố nhưng không hề có ý định giảm tốc, băng băng khẩn cấp lao tới bệnh viện tư nhân của Trịnh Gia, rất nhanh sau khi vào nội thành đã bị camera an ninh chụp lại biển số xe, điều động lực lượng cảnh sát giao thông chạy tới.
Thuộc hạ của Ngụy gia nhanh hơn một bước, cảnh sát còn chưa tới, tai nạn xe do người cố ý xếp đặt đã xảy ra. Mười giây trước khi xe bị tông, Cố Tử Kỳ đang nằm trên yên sau đột nhiên mở mắt, miệng không ngừng thều thào mấy tiếng. Hàn Dật ghé sát lỗ tay vào mới nghe được y nói " nguy hiểm".
Cố Tử Kỳ và Trịnh Giai từ nhỏ đã bị huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc gắp trăm lần so với Hàn Tịnh và Hàn Dật, mỗi khi nguy hiểm cận kề luôn nhạy bén hơn. Một đường xóc nảy từ nãy đến giờ, Cố Tử Kỳ bị xóc đến tỉnh, song nhờ có thuốc uống và vết thương được băng bó, nên tình trạng đã khá hơn rất nhiều. Do đó, y mới kịp thời cảnh báo.
Hàn Dật nghe y nói, lập tức quay đầu quan sát ngoài cửa sổ, nhanh chóng nhìn thấy một chiếc xe đang lao như điên về phía này, đồng thời la lên " anh hai, có nguy hiểm". Cuối cùng xe vẫn bị tông vào, lật ngửa lên, va đập với dãy phân cách trên đường khiến cho cả Hàn Tịnh lẫn Hàn Dật đều bị chấn đến bất tỉnh. Nhưng nếu không có cảnh báo của Cố Tử Kỳ, e rằng bọn họ không chỉ là hôn mê, mà trực tiếp xuống địa phủ báo danh rồi.
Chiếc xe gây tai nạn xong liên quay đầu bỏ chạy, rõ rành rành là cố ý.
Vốn là thuộc hạ Ngụy gia còn định xuống xe giết người, nhưng thời điểm hai xe vừa va chạm, tiếng còi cảnh sát đã hú lên inh ỏi, nên chỉ có thể lái xe chạy đi. Xe cảnh sát vốn là đến yêu cầu xe của Hàn Tịnh giảm tốc, hiện tại lại trở thành cứu tinh.
Xe cứu thương rất nhanh được gọi đến. Thời điểm nâng người lên cán cứu thương, đưa vào xe, rõ ràng là ba người đều bị thương. Nhưng thời điểm đến bệnh viện, đặt cán cứu thương lên xe đẩy vào phòng cấp cứu, lại chỉ có hai người bị thương là Hàn Tịnh và Hàn Dật, còn thiếu niên bị thương nặng nhất lại không thấy đâu, thay vào đó là y tá nam nguyên vẹn đang ngủ mê.
Cố Tử Kỳ lê cái thân tàn ngoi ngóp ngồi trong cái hẻm nhỏ tối đen gần bệnh viện, đầu óc y choáng váng. Trên người y vẫn còn thiết bị di động đặc chế, Cố Tử Kỳ nhắn địa điểm cho Hàn Dật, sau đó nhắm mắt tùy mệnh.
Hàn Tịnh bị gãy tay trái, Hàn Dật tốt hơn, chỉ bị bầm một mảng lớn trên lưng và đùi, cả hai người đều bị xây xát toàn thân. Chấn thương không nặng, một tiếng sau khi được đưa đi cấp cứu, bọn họ đã tỉnh lại, yêu cầu chuyển viện đến bệnh viện tư nhân Trịnh gia.
Trịnh Anh sau khi kết thúc cuộc họp bên Mỹ, nhận được tin báo từ thư ký kể lại cuộc gọi của Hàn Tịnh, còn có sự kiện quán bar 13 bị người đập phá, và tai nạn xe của hai anh em Hàn thiếu. Trịnh lão gia nghe xong, gân xanh trên trán nổi lên, cố gắng hít thở mấy cái, lập tức lên máy bay về nước.
Trịnh Anh đón chuyến bay lúc 14h55 thứ 4 tại New York, khi xuống sân bay ở thành phố Z là 2h05 thứ 6, tức hai ngày sau, cho dù có không ngại trời còn chưa sáng đã chạy thẳng đến bệnh viện tìm hai anh em Hàn Thiếu, thì mọi việc cũng đã xong xuôi.
Hàn Tịnh đã sớm dàn xếp ổn thõa bên phía cảnh sát và bệnh viện, che giấu sự thật thời điểm xảy ra tai nạn, còn có người thứ ba là Cố Tử Kỳ trên xe. Đồng thời, anh em Hàn thiếu sắp xếp cho Cố Tử Kỳ trị thương ở phòng mạch bác sĩ riêng của Hàn gia. Vào lúc y hồi phục được bảy phần, liền không dấu vết rời đi, mãi đến năm năm sau mới quay lại.
Trịnh Giai sau 24 tiếng bị giam trong nhà kho, đã được cứu ra, thần trí mơ hồ, thương tích đầy người.
Khi Trịnh Anh dẫn người quay lại nhà kho tìm kiếm, thì toàn bộ xác người đã được dọn dẹp, không chừa lại chút dấu vết gì.
Kể từ lúc rời khỏi nhà kho, tông xe Hàn thiếu thất bại, Ngụy Cẩn đã biết thời điểm tốt nhất ra tay đạp đổ nhà họ Trịnh đã qua. Đồng thời, lão cũng đoán được Trịnh Anh không có trong nước, nếu không ầm ĩ tới vậy, làm sao có thể không ra mặt. Cho nên Ngụy lão gia liền tận lực xóa mọi vết tích, để sau khi Trịnh Anh trở về, có lật tung thành phố lên cũng không thể đào ra người chủ mưu.