Editor: demcodon
Ba ngày sau, Bạch Tuyết Thường dẫn theo mấy người đàn ông của mình trở lại tộc Tê Giác.
Trải qua đàm phán, tộc Tê Giác chính thức đổi tên thành Tuyết Quốc. Ngoài ra cũng đặt các luật pháp liên quan, ngày quốc khánh, chính phủ và các tổ chức quân sự.
Việc xây dựng nhà cửa, khai thác đá, đốn củi, chế tạo công cụ đều được áp dụng phân công lao động nghề nghiệp, thay vì hình thức ban đầu của hợp đồng quy mô lớn.
Các đặc điểm của phân công lao động nghề nghiệp có thể làm kỹ năng của người lao động trở nên càng thuần thục. Do đó cha truyền con, con truyền cháu, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Bạch Tuyết Thường đến từ một đất nước có nền văn minh cổ đại hiểu được quá trình biến xã hội nguyên thuỷ thành nền văn minh nông nghiệp.
Trong thời gian rãnh rỗi cô sẽ dẫn dắt một sống người đàn ông Tuyết Quốc mang theo cung tên và bọc hành lý đi khắp nơi, hy vọng tìm thấy hạt lúa mạch mang về gieo trồng.
Khi sắp đến mùa thu là mùa lúa mạch cũng sắp chín, tìm được hạt lúa mạch đầu xuân gieo trồng, mùa thu là có thể ăn các loại mì phở ngon miệng.
Người Tuyết Quốc không còn phải chịu đựng đói khát và đau đớn.
Con của cô, hơn 30 thiếu niên ở Tuyết Quốc sau đó lại nhận nuôi thêm trẻ con tổng cộng hơn 40. Chúng cầu dinh dưỡng, cầu ăn no ở mùa đông khắc nghiệt.
Lúc này đây, Bạch Tuyết Thường chia đội ngũ làm ba đợt, dùng bút vẽ ra những thứ cần thu hoạch như: cà chua, đậu que, khoai lang, khoai tây, lúa mạch, hạt thóc, bắp, hoa hồi, hạt tiêu, lá quế, hành lá, tỏi, vv... lưu loát thu hoạch mấy chục loại.
Có thể một số cây trồng không tồn tại trên lục địa này. Nhưng hiện tại là thời tiền sử, chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra.
Thương làm Trấn Quốc tướng quân Tuyết Quốc, dẫn theo một đội người đi về phía tây. Ưng làm Thừa tướng Tuyết Quốc, dẫn theo một đội người đi về phía bắc. Rambo làm hộ pháp của Bạch Tuyết Thường, dẫn theo người tộc Tê Giác ban đầu đi về phía đông.
Chức hộ pháp là gã mạnh mẽ yêu cầu. Mặc dù Bạch Tuyết Thường nói không cần hộ pháp, gã lại ngoan cố tự cho mình chức vụ này.
Rambo từ trước là thủ lĩnh tộc Tê Giác. Hiện tại vẫn để cho gã dẫn dắt tộc Tê Giác, đây là gã yêu cầu. Danh hiệu tộc Tê Giác vĩnh viễn tồn tại.
Bạch Tuyết Thường hạ lệnh làm cho tộc Tê Giác trở thành một dân tộc Tuyết Quốc. Dân tộc này sẽ không được ghi lại trong lịch sử Tuyết Quốc.
Cô sẽ không ngu ngốc giống như người Hoa Hạ tương lai sau chia đất nước thành nhiều phần tranh đấu lẫn nhau, không ngừng tiếp tục tranh đấu. Có lẽ qua mấy thập niên, tộc Tê Giác sẽ quên danh hiệu này, sẽ kiêu ngạo lấy người Tuyết Quốc làm tôn vinh.
Chơi nội tâm với người thời tiền sử, 10 người như Rambo cũng không đủ tư cách. Bạch Tuyết Thường cười mỉa nghĩ.
Trong trận giải cứu cô, trước đây đàn ông Tuyết Quốc và tộc Tê Giác thành đối thủ một mất một còn, luôn có khoảng cách muốn tìm cớ giải quyết một lần.
Bạch Tuyết Thường ra mệnh lệnh là không cho đánh nhau ẩu đả trả thù. Nhưng lại có thể luận bàn võ thuật. Cô sẽ không nuôi mấy người đàn ông thành phế vật nghe lời. Đàn ông thời tiền sử nên có tham vọng không sợ trời đất.
Bởi vậy, Rambo luôn ngụy trang tìm Ưng bàn luận võ thuật. Hai người đều là một thế hệ anh kiệt, duỗi tay chẳng phân biệt trên dưới. Mỗi lần không phải trên mặt Ưng tô màu chính là cả người Rambo xanh tím.
Số lần luận lần nhiều, Rambo càng đánh càng anh dũng.
Ưng càng đánh càng mạnh mẽ, duỗi tay càng linh hoạt. Dựa vào một thanh trường cung tiến vào rừng. Ngay cả đàn hổ cũng không sợ, kéo cung mũi tên bay ra xuyên qua đầu con hổ. Lực cánh tay đáng sợ, công phu mạnh mẽ, làm những người khác theo dõi líu lưỡi không thôi.
Rambo cũng không yếu thế, thanh gỗ sắc nhọn ném đi con hổ chưa kịp gầm lên đã ngã xuống đất. Hóa ra cổ bị thanh gỗ đâm xuyên qua.
Bốn đội được chia thành bốn phía. Thương dẫn người đi về phía tây. Ưng dẫn người đi về phía bắc. Rambo dẫn người đi về phía đông.
Bạch Tuyết Thường dẫn theo một đội đi về phía nam. Trong đội ngũ có hoàng tử tộc Rắn Drew và Jie, Ares, Carlos, Alex, Rockning. Ngoài ra còn có hai người da đen lưng hùm vai gấu.
Về lai lịch hai người da đen kia, đó là một món quà miễn phí từ nữ tù trưởng tộc người da đen hội hộp ở tộc Rắn tháng trước. Bởi vì Bạch Tuyết Thường cần phụ nữ bộ lạc khác bổ sung Tuyết Quốc thiếu phụ nữ.
Cô không có khả năng vẫn luôn làm tình với một đám đàn ông đói khát tình dục, sẽ mệt chết. Dùng công cụ tự chế trao đổi mười mấy phụ nữ thân thể khỏe mạnh của bộ lạc khác, trong đó có hai phụ nữ da đen khác với các bộ lạc khác. Phụ nữ tộc người da đen rất nhiều, vượt xa số lượng đàn ông.
Chúa sáng thế thật là một người thú vị. Phụ nữ người da trắng có thể là gấu trúc người tương lai. Tộc người da đen đúng lúc ngược lại, phụ nữ nhiều hơn đàn ông mấy lần.
Lúc ấy một số đàn ông Tuyết Quốc phản đối dữ dội, nói chấp nhận phụ nữ da đen sẽ thay đổi màu da người trong bộ lạc.
Bạch Tuyết Thường đã thí nghiệm ngay tại chỗ cho bọn họ xem, tìm đến một nồi sữa bò, nhỏ vào vài giọt chất lỏng màu đen, dùng muỗng gỗ khấy. Màu sữa không có chút nào thay đổi.
"Trong một phạm vi hợp lý chấp nhận mấy người da đen sẽ không thay đổi màu da chúng ta. Ngược lại có thể cải thiện tốt chất thân thể." Bạch Tuyết Thường nói như vậy. Sau đó giải thích cho bọn họ huyết thống nam nữ xa hơn, sinh con ra càng khỏe mạnh, khả năng chống lại bệnh tật càng tốt.
Nữ tù trưởng tộc người da đen có được đồ dùng sinh hoạt của Tuyết Quốc rất hài lòng, tặng miễn phí hai người đàn ông cho cô. Lúc ấy nàng cười khúc khích kéo xuống da thú hai người đàn ông, chỉ vào dương vật dài và đen của bọn họ để cho Bạch Tuyết Thường kiểm tra.
Bạch Tuyết Thường hoảng sợ, nghe nói dương vật người da đen to. Cô thật không dự đoán được có thể lớn đến trình độ này, đã thách thức cảm xúc làm tình của mình.
Bạch Tuyết Thường nhận lấy hai người đàn ông da đen và dùng ba vật tư đổi lấy phụ nữ da đen, chia một số người đàn ông cho phụ nữ da đen.
Tuy nhiên không có bất luận người phụ nữ nào chịu nhận lấy hai người đàn ông da đen. Hai người đàn ông này vẫn luôn đi theo cô. Nhưng cô chưa từng làm tình với hai người bọn họ, không phải xuất phát từ kỳ thị chủng tộc. Mà là dương vật của bọn họ quá lớn, cô có tâm lý sợ hãi.
Bạch Tuyết Thường dẫn theo tám người đàn ông đi cả ngày, không được bao nhiêu giá trị thu hoạch. Cô không nhụt chí, La Mã không phải được xây dựng trong một ngày. Đất nước của cô cũng sẽ không mạnh lên trong mấy ngày.
Nhìn hoàng hôn sắp rơi xuống núi. Bạch Tuyết Thường cảm thấy thung lũng này không tệ ra lệnh cắm trại tại chỗ.
Mấy người đàn ông dùng thời gian ngắn dã dựng xong lều trại. Lều da thú che chắn mưa gió, còn có thể giữ ấm trong đêm thu tràn ngập lạnh lẽo.
Lều trại được dựng lên cho một mình cô vì. Bọn họ không cần.
Ngay cả khi trời lạnh trong mấy ngày, bọn họ cũng có thể ngủ qua đêm bên ngoài, ngẩng đầu lên là bầu trời, cơ thể nằm ngửa dưới đất đã thành thói quen.
Sau khi ăn xong lẩu bò phiên bản tiền sử. Ares, Carlos, Jie, Drew, Alex và Rockning mang theo cung tên đi vào trong rừng săn thú. Bọn họ muốn chuẩn bị thức ăn sáng mai.
Sở dĩ để hai người da đen ở lại là vì muốn cho bọn họ có thời gian riêng ở bên bệ hạ. Đàn ông nếu không có phụ nữ thỏa mãn sẽ trở nên táo bạo. Bọn họ lo lắng thời gian dài hai người da đen sẽ mất khống chế.
Bạch Tuyết Thường nằm trên bãi cỏ nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô không quá mệt mỏi, dọc theo đường đi được mấy người đàn ông thay phiên ôm. Cô suy nghĩ một chút nữa làm tình, nghĩ đến dương vật khủng bố dưới háng hai người da đen kia trong lòng bất ổn.
Hai người da đen một trái một phải quỳ xuống bên cạnh hơi khẩn trương. Bọn họ lần đầu tiên đối mặt với một phụ nữ thánh khiết như vậy.
Làn da trắng nõn của bệ hạ mang theo tia sáng thiên thần ban cho hiện ra ở trước mặt bọn họ. Ngay cả can đảm duỗi tay vuốt ve cũng không có.
Bạch Tuyết Thường quyết định đối mặt với bọn họ, cởi mảnh vải duy nhất trên người mình nói: "Muốn thì cứ sờ!"
Hai người da đen vẫn không dám.
Cô duỗi tay cởi da thú bên hông bọn họ xuống. Dương vật dưới háng không biết khi nào đã cao chót vót, rất thô to, còn lớn hơn Thương. Hai viên tinh hoàn tròn như quả trứng gà, trước lỗ niệu đạo đen như mực treo giọt tinh dịch màu trắng.
"Có thể ăn không?" Bạch Tuyết Thường chỉ vào giọt tinh dịch màu trắng trên dương vật bọn họ, sắc mặt nghiêm túc hỏi.
Người da đen tên Thiết Ngưu trả lời một câu làm cô không biết nên khóc hay cười.
"Không có độc, thưa bệ hạ."
Bạch Tuyết Thường cười ra tiếng, cúi đầu tinh dịch dính trên lỗ niệu đạo của Thiết Ngưu. Cô vừa liếc mắt thấy dương vật của Thiết Trụ cũng đâm ở bên môi cô. Cô vươn lưỡi liếm hai cái.
Hương vị cũng không khác gì với đàn ông người da trắng. Chỉ là càng đặc sệt hơn, có lẽ là bởi vì đã lâu không làm tình.
Tên của Thiết Ngưu và Thiết Trụ là Bạch Tuyết Thường đặt cho bọn họ. Tên ban đầu của bọn họ quá dài và khó đọc, kết hợp với dương vật thô to của bọn họ mà đặt cho bọn họ một cái tên phù hợp.
"Bệ hạ... tôi muốn uống sữa..." Thiết Ngưu lóe lên đôi mắt đỏ sẫm, ngón tay đen đặt lên ngực xinh đẹp của Bạch Tuyết Thường. Vú vừa trắng vừa đẹp như vậy hắn muốn bóp ở trong tay, muốn cắn núm vú hồng hào.
Bạch Tuyết Thường nghiêng người về phía trước, đưa vú đến trước mặt bọn họ. Ngay sau đó vú tê rần, vừa rũ mắt xuống xem thấy hai cái đầu màu đen để song song trước ngực cô, chia nhau liếm mút mỗi bên vú của cô.