Editor: demcodon
"Mấy ngày sau tộc Rắn có một cuộc hội họp giữa các bộ lạc. Bệ hạ không phải đang muốn đến tộc Rắn một chuyến sao? Có lẽ có thể gặp được nữ tù trưởng người da đen." Lúc ăn cơm thì Jie nói.
"Là loại hội hợp gì?"
"Các bộ lạc dùng vật tư sinh hoạt trao đổi với nhau. Ngoài ra còn có trao đổi đàn ông, dùng để cải thiện chất lượng huyết thống của bộ lạc cao hơn. Nữ tù trưởng tộc người da đen một lòng muốn cải thiện màu da tộc nhân nói không chừng sẽ đi."
Làm sao cô lại quên con người thời tiền sử cũng lo lắng huyết thống quá gần, ảnh hưởng chất lượng, truyền thống trao đổi đàn ông đã tồn tại từ lâu.
Sau khi Jie ăn xong lấy một cục đá màu nâu từ túi da ra liếm.
Đôi mắt Bạch Tuyết Thường lóe lên muốn liếm thử một chút, hóa ra là mặn: "Jie, anh lấy được cục đá này ở đâu?"
Jie cười: "Đây là cục đá độc đáo của bộ lạc bọn anh. Bọn anh cảm thấy hương vị của nó rất ngon. Sau khi ăn xong thì lấy ra liếm vài cái."
"Cục đá như vậy bộ lạc của anh có nhiều không?"
"Rất nhiều, đầy ngọn núi."
"Có loại nào rất đắng hay không?"
"Có loại đắng, nhưng hương vị không ngon!" Jie lộ ra sắc mặt hoang mang.
Càng đắng chứng minh hàm lượng muối càng nhiều! Đáng tiếc tộc Rắn có một kho báu khổng lồ mà không tự biết. Bạch Tuyết Thường cười đến mi mắt cong cong. Bây giờ cô tràn ngập tò mò muốn đến tộc Rắn. Cô đưa cục đá giao cho Ưng kêu hắn đập nát. Sau khi dập nát thành bột để vào hộp cơm inox mình mang đến từ thế kỷ 21. Sau khi nấu lên lọc cặn bã, dùng muỗng nhỏ inox múc một muỗng nếm thử hương vị đã lâu, hạnh phúc đến mức rơi nước mắt.
Ưng bị bất ngờ hỏi: "Rất khó ăn hả em?"
"Ăn rất ngon." Bạch Tuyết Thường đứt hắn uống một muỗng, lại đút vào miệng Thương một miễng. Sau đó là Huy, Carlos, Ares, David, Jesse. Ngay cả hai người đàn ông tộc Tê Giác cũng đút.
"Thế nào, uống ngon không?" Mắt cô sáng lên.
"Giống như hương vị trên người em." Ưng nhớ tới ngày đầu tiên gặp cô, mỗi khi liếm âm hộ cô đều ăn được ở loại hương vị này.
Hắn giơ tay lên kích động mà ôm cô ngồi trên đùi mình: "Anh muốn ăn hượng vị này chảy ra ở âm hộ của em, em gái."
Bạch Tuyết Thường liếc nhìn chung quanh vài lần, nơi xa có mấy đám đông đang làm tình. Ngoại trừ đám đại tù trưởng kia thì dưới gốc cây có một đám, dưới chân núi có một đám.
Người trẻ nhất trong 7-8 phụ nữ ở Đường Bộ cũng hơn 30, hơn nữa làn da lâu dài dầm mưa dãi nắng trở nên thô như vỏ cây, thật không hiểu được đàn ông từ đâu ra tình dục cao như vậy.
Ưng thấy Bạch Tuyết Thường nhìn đám người làm tình. Sau đó cô trở nên động dục, bày cơ thể mỏng manh của mình trong tư thế phủ phục.
Hắn quỳ gối dưới chân cô, ngửa đầu liếm âm hộ cô. Hàm răng cắn môi âm hộ, đầu lưỡi ra vào lỗ nhỏ. Chỉ chốc lát sau làm cho dịch nhờn của cô chảy ra.
Đàn ông Tuyết Quốc đều lại đây vuốt ve làn da Nữ vương. Thương và Huy mỗi người một bên hôn núm vú cô.
Dưới sự kích thích của nhiều đàn ông như vậy Bạch Tuyết Thường rất nhanh đã cao trào.
Ưng liếm sạch dịch nhờn ấm áp chảy ra từ âm hộ vào bụng. Trong mắt lóe lên ti sáng khát vọng làm tình, làm tình trước mặt mọi người. Thậm chí dưới sự quan sát của những người đàn ông không liên quan đến trường hợp dâm mĩ bên ngoài, đặt Nữ vương của mình bày ra tư thế chó cái động dục.
Hắn quỳ ở sau lưng cô, dùng dương vật thô to của hắn cắm vào âm hộ cô, mạnh mẽ bắt đầu làm tình.
Huy quỳ gối ở phía trước Bạch Tuyết Thường cắm dương vật cương cứng vào khoang miệng cô. Thương bóp một bên vú cô, một bên vú khác bị Knorr Bob bóp lấy.
Vai trắng, mông trơn mịn, lưng trắng thon, bị mười mấy người đàn ông tranh nhau vuốt ve.
Bạch Tuyết Thường thích nói chuyện khiêu dâm với đàn ông, thích uống tinh dịch tươi mới và ấm nóng bọn họ bắn ra, thích bị bọn họ đụ ba lỗ của mình.
Đàn ông thời tiền sử bởi vì hàng năm chạy qua giữa núi rừng nên rèn luyện ra thân hình săn chắc, tất cả họ đều có dáng người rất tốt. Làm tình với bọn họ là một bữa tiệc vừa tuyệt đẹp và kích thích.
Cô đã không còn ngây ngô khi mới vừa xuyên tới. Bây giờ giống như dâm phụ đói khát liếc mắt một cái đã cầu vô độ. Tình dục vĩnh viễn có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của đàn ông, cũng có thể thỏa mãn yêu cầu dục vọng của cô.
--- --- Sáng sớm hôm sau.
Bạch Tuyết Thường bắt đầu chuẩn bị một chút vì hội hợp bộ lạc mấy ngày sau, muốn đổi Alex và Rockning về thì phải lấy ra đồ vật. May mắn cô ở mặt này cũng không có vấn đề.
Đất sét núi Đường Bộ là nguyên liệu tốt nhất để nung bình gốm. Cô gọi người làm ra mấy thùng, trộn với nước, nhồi một hồi giống như nhồi mì.
Không biết làm dụng cụ bình gốm không quan trọng, có thể làm cách nguyên thủy nhất. May mắn cô đã thấy qua trên tivi, không phải rất khó, nhồi bùn xong nặn dài giống như ngón tay dựa theo hình trụ cuộn tròn thành từng vòng. Vừa cuộn tròn vừa nặn mỏng, cuối cùng nặn thành bánh bùn ấn lên đáy bình.
Bạch Tuyết Thường rất hài lòng với "tác phẩm nghệ thuật" của mình làm ra.
Mấy chục chiếc bình như vậy được những người đàn ông Tuyết Quốc làm ra. Không có lò gạch cũng dễ làm. Ngay tại chỗ đáp lên một cái giản dị, ở trên mặt bình dùng nhánh cây làm tầng cách ly, lại dùng bùn niêm phong, cắm lên hai cái ông dẫn khí.
Một lò gạch đơn giản đã được xây dựng thành. Sau đó nhóm lửa trên lò nung. Ngọn lửa vẫn luôn cháy một ngày một đêm.
Sau khi đám lửa tắt nhiệt độ hạ xuống, thật cẩn thận đập phần cách ly. Mấy chục cái bình gốm bị nứt hơn phân nửa, cũng có rất nhiều không đạt tiêu chuẩn. Sau khi kiểm tra chỉ thu được 2-3 cái thành phẩm.
Bạch Tuyết Thường rất nản lòng, đàn ông Tuyết Quốc lại rất vui vẻ làm ra bùn, tiếp tục tạo thàn hình chiếc bình. Dựa theo cách Bạch Tuyết Thường dạy lại đốt một đống. Lúc này có được đến 5-6 cái.
Khi Bạch Tuyết Thường thấy sắp đến ngày bộ lạc hội họp kêu đàn ông Tuyết Quốc mang lên vật tư xuất phát về phía tộc Rắn, còn có một số người Đường Bộ đi chung.
* * * Khoảng cách từ tộc Rắn cũng không xa, buổi chiều ngày hôm sau đã đến.
Bởi vì tới sớm nên không có nhiều bộ lạc hội họp. Lúc này đều tập trung ở trên sườn núi nghỉ ngơi.
Bạch Tuyết Thường dựng một cái liều đơn giản ở trên sườn núi. Có muối, lại có bình gốm, cuộc sống trở nên có ý nghĩa hơn.
Ở trên núi tộc Rắn chọn một cục đá thật đắng đập nát và đun sôi. Muối lắng lại phơi dưới nắng, hy vọng có được muối bột.
Dùng chút nước muối nấu gà cục, người Tuyết Quốc ăn đến miệng bóng nhẫy.
Jie từ một hang động trên núi đi đến ngửi thấy mùi thơm của thịt gà, cầm lấy một cục ăn sau đó nói với Bạch Tuyết Thường: "Bệ hạ, mẹ anh muốn em đi qua gặp một chuyến."
Bạch Tuyết Thường đi theo Jie vào hang động tộc Rắn. Cảnh sắc trong hang rất đẹp, khắp nơi là thạch nhũ bóng loáng. Dưới ánh sáng cây đuốc trong tay làm nổi bật một giấc mơ mờ ảo.
"Chỗ ở tộc Rắn các anh thật tốt."
Jie rất tự hào: "Trong hang có nguồn nước thiên nhiên, chỉ cần trước khi mùa đông đến tích trữ đủ đồ ăn thì bọn anh có thể ở trong hang này cả một mùa đông. Trong hang đông ấm hè lạnh. Mùa đông có thể tránh né giá lạnh, mùa hè có thể tránh nóng. Trong hang còn rất an toàn, có thể tránh né dã thú tập kích."
Bạch Tuyết Thường lắc đầu: "Hang động tuy tốt, nhưng ở trong đây lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Con người cần ánh mặt trời, cần rèn luyện bên ngoài giá lạnh, cần hít thở không khí trong lành dưới bầu trời, cần chạy tới lui ở trên sườn núi."
Cho nên, sau khi con người phát triển hiểu được chỗ tốt của nhà bỏ quên hang động, ở trong nhà che mưa chắn gió. Bởi vì nhà càng gần gũi với thiên nhiên.
"Em nói có vài phần đạo lý. Tố chất thân thể người tộc Rắn bọn anh không tốt. Mẹ thỉnh thoảng tổ chức hội họp giao dịch để trao đổi những người đàn ông mạnh mẽ từ các bộ lạc khác. Nói cũng kỳ lạ, mấy người đàn ông rời đi mấy tháng gặp lại thì phát hiện sơ thể rất mạnh mẽ, mấy người đàn ông đổi về ngược lại dần dần yếu đi. Mẹ cho rằng dân tộc xảy ra vấn đề luôn cầu xin các vị thần tha thứ."