Xa Gần Gang Tấc

Chương 31



Nói theo đuổi là thật sự theo đuổi, Hạ Thành An nghiêm ngặt dựa vào một loạt quy trình theo đuổi, đầu tiên là đón sau khi tan làm, tặng hoa, đi ăn, đi xem phim. Trên đường tới rạp chiếu phim thì đã tối rồi, trên tay Nhạc Minh Tâm vẫn cầm bó hoa kia, mùi hương thơm ngát của hoa Mẫu đơn bay theo làn gió đêm.

Hạ Thành An đi ở bên cạnh, nói: “Em có thể để nó ở trên xe.”

Nhạc Minh Tâm vốn cũng nghĩ như thế, nhưng lúc xuống xe đi vào nhà hàng thì lại rất tự nhiên cầm theo, sau đó thì cứ dứt khoát cầm trên tay luôn. Lúc mới đầu thì còn không cảm thấy gì, thế nhưng cậu một thân cao lớn, trưởng thành lại gọn gàng sáng sủa khôi ngô, trên tay còn cầm một bó hoa Mẫu đơn hồng phấn, ai đi ngang qua cũng đều nhìn cậu một cái, nhưng giờ muốn cất hoa thì cũng đã muộn.

Nhạc Minh Tâm lại bắt gặp ánh mắt của một cô gái đi ngang qua, vành tai cậu đỏ chót nhét hoa vào trong tay Hạ Thành An: “Anh cầm đi …”

Hạ Thành An dùng mu bàn tay chặn ở khóe miệng để nín cười, nhận lại hoa từ cậu.

Lần này người ta càng nhìn họ nhiều hơn, đường nét của Hạ Thành An không được nhu hòa như Nhạc Minh Tâm, phần xương cuối lông mày hơi nhô ra, lại còn để mái tóc undercut, lúc không nói chuyện thì sẽ là kiểu không dễ chọc vào, nhưng khi tay hắn cầm bó hoa, khuôn mặt lại dịu dàng hẳn, còn nổi bật hơn cả Nhạc Minh Tâm.

Cậu nhìn trái nhìn phải một chút, lại cầm lại bó hoa trong tay hắn, nói: “… Có lẽ em vẫn tự cầm thì hơn.”

Trong tay Hạ Thành An lại trống trơn, hắn cắm tay vào túi quần, xoay người lại, cứ thế đi giật lùi để ngắm nhìn Nhạc Minh Tâm, chẳng nói lời nào cả, Nhạc Minh Tâm bị hắn nhìn chăm chú đến độ ngượng ngùng, liền điều chỉnh người hắn quay về phía trước.

Cả đoạn đường cứ như thế xoay tới xoay lui, lúc đến rạp thì bộ phim cũng chuẩn bị chiếu.

Tuy nói Hạ Thành An không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng đầu óc vẫn dùng được, hắn không chọn mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết mà chọn một bộ phim lấy đề tài về thú cưng, nói về cuộc đời của một chú chó từ khi sinh ra đến khi chết đi, là câu chuyện về một chú chó dùng cả cuộc đời mình để làm bạn với chủ nhân. Lúc mới bắt đầu phim Nhạc Minh Tầm còn đang khẩn trương không biết có nên để hộp bỏng ngô ở giữa hai người hay không, có nên làm bộ lơ đãng lấy bỏng để tranh thủ nắm tay Hạ Thành An hay không, nhưng quay đi quay lại thì chỉ còn lo thương tiếc nhân vật trong phim.

Bởi vì sống có một mình thôi, nên cậu rất muốn nuôi một chú cún, hoặc mèo cũng được, cậu rất thích động vật, vì thế nội dung phim lại càng chạm đến trái tim cậu hơn. Mấy cô gái ngồi ở ghế trước đã khóc thút thít, từng tệp từng tệp giấy ăn được rút ra, cậu xấu hổ không muốn khóc, đành phải kìm nén lại sự đau lòng, nhịn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.

Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, Hạ Thành An rút khăn giấy đưa cho Nhạc Minh Tâm.

Nhạc Minh Tâm vô thức nhận lấy, rồi mặt lại đỏ ửng, giấu đầu hở đuôi: “Em không, không có khóc …”

Hạ Thành An cũng chẳng vạch trần cậu: “Không khóc em cũng cầm lấy.”

“Trước đây em cũng muốn nuôi chó,” Nhạc Minh Tâm lau xong thì đem khăn giấy vo viên lại, ném vào thùng rác, “Cuối cùng cũng không nuôi, sợ sau này nó chết thì sẽ thấy đau lòng.”

“Đúng là đau lòng, nhưng em thử nghĩ một chút xem, nó đã sống trọn cả cuộc đời, mà em vẫn luôn ở bên cạnh nó, nó cũng thấy rất hạnh phúc.”

Nhạc Minh Tâm suy nghĩ một chút: “Cũng có lý …”

Hạ Thành An nói tiếp: “Chúng ta có thể nuôi một con.”

Nhạc Minh Tâm đầu tiên gật đầu, sau đó là sững sờ đứng tại chỗ, Hạ Thành An thấy cậu không đi, liền quay đầu lại nhướn mày với cậu, Nhạc Minh Tâm liền đi hai bước thành ba mà chạy tới, cao giọng đáp: “Được.”

Hạ Thành An lái xe đưa Nhạc Minh Tâm thứ hai phải đi làm chở về nhà, lúc chia tay ở dưới lầu, Nhạc Minh Tâm cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng mới hỏi: “Cái kia, ngày mai anh vẫn …”

Hạ Thành An giả vờ không hiểu: “Vẫn gì cơ?”

Nhạc Minh Tâm gãi đầu: “Ngày mai anh vẫn theo đuổi em chứ?”

Lần này Hạ Thành An thật sự bị cậu chọc cười, hắn cười đến nỗi hoa cầm trên tay cũng run run theo, Nhạc Minh Tâm mặt mày nóng bừng, cậu kêu ‘Này’ một tiếng nhưng vẫn thấy Hạ Thành An đang cười, thế là không thèm để ý tới hắn nữa, móc chìa khóa chuẩn bị đi mở cửa. Hạ Thành An ngưng cười, hắn tiến lên một bước, lấy tay ôm gáy Nhạc Minh Tâm, cúi người xuống hôn cậu, một tay hắn nâng bó hoa lên, dùng những cánh hoa tầng tầng lớp lớp ngăn giữa hai người.

Nụ hôn mang theo mùi hương của hoa Mẫu đơn.

Nụ hôn triền miên kết thúc, Hạ Thành An vẫn không buông tay, hắn khẽ cắn lên đôi môi mọng nước của Nhạc Minh Tâm, nhỏ giọng nói: “Sáng mai chờ tôi dưới lầu, tôi sẽ mang bữa sáng tới cho em.”

Nhạc Minh Tâm rất vui vẻ, nhưng vẫn muốn ý tứ một chút: “Em phải đi làm từ rất sớm đó.”

Hạ Thành An đưa hoa cho cậu, để cậu mong chóng lên lầu nghỉ ngơi, hắn nói: “Tôi cũng rời giường từ rất sớm.”

Nhạc Minh Tâm nói tạm biệt với hắn, tay cầm hoa bước lên lầu, mới đầu cậu còn đi từng bậc từng bậc thang, nhưng chưa được mấy bước đã bắt đầu nhảy bậc, giống hệt một đứa học sinh trung học mất bình tĩnh do bị muộn giờ vậy. Nhạc Minh Tâm trở về căn hộ của mình thật nhanh, mở đèn rồi vội kéo rèm cửa sổ ra, cậu thấy Hạ Thành An vẫn còn đứng bên cạnh xe, hắn thấy cậu đã mở đèn, liền vẫy tay từ xa, sau đó mới lên xe rời đi.

Ngày thứ hai Nhạc Minh Tâm xuống lầu, Hạ Thành An đã chờ ở dưới đó, hắn vừa mới chạy tập thể dục sáng, nhiệt khí hừng hực, liền cùng Nhạc Minh Tâm đi ăn sáng ở sạp nhỏ dưới nhà, kế đó là cùng cậu sử dụng phương tiện công cộng.

Vào sáng sớm các loại phương tiện công cộng chật cứng chen chen chúc chúc, sợ là chỉ có kẻ đang cuồng nhiệt si ngốc trong tình yêu mới thích đi chúng.

Cứ thế vài ngày như vậy, Nhạc Minh Tâm vừa vui vẻ cũng lại ưu sầu, Hạ Thành An đã đem toàn bộ những hiểu biết về lãng mạn và những bản lĩnh của mình để mang ra theo đuổi cậu, Nhạc Minh Tâm chưa từng vui vẻ như vậy, quả thật cứ như là chú chuột nhỏ rơi vào hũ gạo, mỗi ngày trái tim đều vui mừng nhảy nhót, cho dù Hạ Thành An dùng giấy gấp thành một bông hoa cho cậu, cậu cũng thích.

Nhưng cậu cũng ưu sầu, nhưng cậu cũng ngại không nói thẳng ra, dù sao người ta vẫn đang theo đuổi mình, vẫn chưa chính thức bày tỏ, không thể anh cứ tỏ tình đi, em đồng ý với anh, chúng ta cùng lên giường đi, em muốn.

Nhạc Minh Tâm chỉ suy nghĩ có chút chút như vậy, đã cảm thấy trên mặt mình cháy sạch.

Mỗi lần trước khi tạm biệt họ đều sẽ hôn môi lướt qua đôi chút, có đôi khi hai người sẽ hơi cương, kích động đến độ thở gấp, nhưng cuối cùng vẫn không vượt quá giới hạn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv