Những lời thú thật của Vương Lê bị tra ra giữa tình trạng lơ mơ mê đắm trong ngực Triệu Lan. Triệu Lan nói, sư tỷ, em lo rằng Mão Sinh và Tiểu Ấn sẽ không kéo dài được bao lâu.
Chuyện liên quan đến hạnh phúc của đồ đệ, Vương Lê nói không sao, con bé còn trẻ, đường tình sau này còn dài. Cái này không được thì còn cái khác.
Thế sau khi cái này của em không được, chị đã gặp gỡ ai? Triệu Lan nhìn Vương Lê, nghiêm túc hỏi, biết ngay sư tỷ lại bắt đầu giả chết. Triệu Lan nhìn cẳng chân tàn tật từng được sư tỷ vuốt ve bằng những nụ hôn: "Em biết chị từng nói em ngốc, em bướng, em hấp tấp. Nhưng chỉ cần có người xung quanh cho em vài lời chỉ điểm rõ ràng, em có thể sẽ không hành động như thế."
Vương Lê im lặng một lúc, rồi nói, chị từng gặp một người năm 27 tuổi, là đồng nghiệp của một đàn chị trong trường đại học. Tay Triệu Lan vô thức buông khỏi vai Vương Lê, vẫn dẫn dắt từng lời: "Cô ấy có tốt với chị không?"
Tốt. Hồi đó chị và cô ấy viết thư cho nhau những khi không tiện gọi điện. Cô ấy là giáo sư Hán ngữ và văn học Trung Quốc, viết rất hay. Câu trả lời của Vương Lê khiến Triệu Lan không hài lòng: "Điều em hỏi không phải tốt kiểu ấy, thế sao lại chia tay?"
"Cô ấy bị điều chuyển đến Quảng Châu." Vương Lê hồi tưởng lại người tình cũ một lúc: "Không có ai đúng ai sai, bố mẹ cô ấy đều ở đó, không thể ở lại Bách Châu cả đời."
"Thế thư đâu?" Suy nghĩ của Triệu Lan bắt đầu nhảy số, sau khi nhận được câu trả lời "Đốt hết rồi", cô trầm mặc một lúc: "Sư tỷ, dù cho không đốt, em cũng sẽ không đọc trộm." Cô đúng là đang ghen tị vì thời gian đó sư tỷ có tình yêu với người khác, nhưng chẳng phải cô cũng đã có gia đình và con cái sao? Sự hào hứng giữa hai người chợt ngấm ngầm giảm xuống mức thấp, Triệu Lan nghiêng người ôm chặt Vương Lê: "Em ghen."
"Không còn cách nào khác," Vương Lê vuốt tóc cô: "Đó là quá khứ từng xảy ra. A Lan, trong tâm chị tôn trọng tất cả những người từng đến với chị, bất kể cuối cùng cuộc chia ly có khó khăn đến nhường nào, trước kia họ đều từng thích chị thật lòng."
Nói đến đây, Triệu Lan cuối cùng cũng hiểu ra: "Họ?"
Vương Lê cười áy náy, dũng cảm nói tiếp: "Giáo sư đại học là một chị gái lớn hơn chị 14 tuổi, hai người còn lại đều hơn chị 1-2 tuổi. Nhưng người đầu tiên chị thích lại là một đàn em."
Triệu Lan ngây ngốc một chốc: "Vớ vẩn, hồi đó em tìm chị, chị giả ngố, nắm tay cũng không dám nắm."
"Còn trẻ quá, không biết rằng có một số chuyện có thể dần dần chậm lại bằng thời gian và sức lực. Hiểu biết cũng quá ít, không biết rằng việc chị thích đàn em không phải do đầu óc có vấn đề hay có biến thái trong tâm. Và cũng quá ngu ngốc, luôn cho rằng lỗ hổng trong lòng có thể được lấp đầy nếu được nhận lại từ người khác. Vì vậy, trừ khoảng thời gian hai năm ở bên chị giáo sư, chị đều chia tay hai người còn lại chỉ sau nửa năm." Hiện tại Vương Lê đã tìm thấy hòn ngọc báu lấp đầy lỗ hổng, cô cảm thấy trong mắt Triệu Lan có giọt lệ, cô lau rồi hôn nước mắt cho sư muội.
"Chị đều tốt với bọn họ chứ?" Triệu Lan không phục, vẫn muốn chiếm chút ít sức nặng trong tình cảm – sư tỷ tốt với mình nhất.
"Chị ấy à, thời gian đầu chị không hiểu chuyện, cô ấy phải lo lắng từ cái ăn, cái mặc, chỗ ở cho đến đi lại. Nếu hát không vừa ý hay bị gia đình ép cưới, chị sẽ làm ầm ĩ hoặc sẽ khóc lóc, cô ấy luôn kiên nhẫn dỗ dành chị, nhưng chị luôn coi những điều được cô ấy trao cho như một lẽ đương nhiên. Cho nên, khi đó cô ấy do dự rất lâu, cuối cùng vẫn chọn rời bỏ Bách Châu, có lẽ vì không nhìn thấy hy vọng." Vương Lê nghĩ đến chị gái thứ hai, thứ ba, lời họ mắng cô đều nhất quán một cách đáng ngạc nhiên: "Vương Lê, em chỉ biết cậy vào ngoại hình xinh đẹp, chỉ biết ỷ lại chị thích em."
"Vậy tâm trạng em đã dễ chịu hơn một chút." Triệu Lan lí nhí nói: "Chung quy vẫn có người từng tốt với chị, nếu không, em nghĩ những năm đó chắc hẳn chị đau lòng lắm."
Khả năng yêu thương người khác không phải sinh ra đã có, có người học được từ món quà của người khác, có người học được từ tình yêu xuất phát từ trái tim mình. Vương Lê là người may mắn, cô có cả hai điều.
"Chị cảm ơn họ vì đã dạy chị rằng, thích một người không nhất thiết phải chiếm hết toàn bộ không gian, không phải cách trao đổi tình yêu chỉ giới hạn ở hy sinh và cho đi, chia tay cũng không có nghĩa là trái đất đến ngày tận thế. Chữ 'con người' là do ta viết, chị có thể hát từ bé đến tận bây giờ, nhìn chung vẫn có thể giữ lấy chữ 'người'. Hơn nữa, trên đời này làm gì có ai không đau khổ? Người ta có thể giữa bạt ngàn đau khổ móc trái tim ra yêu ta đã là phúc phần của ta. Cho nên, A Lan, chị không cảm thấy chị đáng thương."
Vương Lê lại nghĩ đến Mão Sinh: "Tâm tính đứa trẻ này quá đơn thuần, sẽ có lúc sức nóng phút chốc đến ngày nguội lạnh, con bé phải tự đi tìm sức nóng. Thế nên A Lan, không phải chị buông thả Mão Sinh, bởi chị cũng mới hiểu ra những năm gần đây, em, chị, bất cứ ai, chỉ cần là người sống nghiêm túc, sẽ không bao giờ từ bỏ hành trình tìm kiếm hơi nóng đó."
Triệu Lan bị sư tỷ thuyết phục, cô quay mặt Vương Lê nhìn thẳng vào mình: "Câu hỏi cuối cùng, có thật đến người cuối cùng đó là hết không? Ba người chị đó đều đã đó đó chưa?"
Mặt Vương Lê âm thầm khô khốc: "A Lan, em nói xem?"
Sư muội nói tối nay chúng ta coi như xong rồi. Cô quay lưng lại ngủ, một lúc sau Vương Lê tiến tới gần. Cả hai đều nhích vào giữa hơn một chút, Triệu Lan dựa vào cổ Vương Lê, ngủ một giấc ngọt ngào hiếm có.
Mão Sinh không cần tìm sức nóng, toàn thân cô tỏa ra hơi nóng hầm hập, thế nên từ trưa mùng ba đến tối mùng bốn, cô và Ấn Tú hầu như không rời khỏi phòng nhà nghỉ, chỉ khi đói không chịu được nữa mới bị Ấn Tú kéo dậy đi tìm đồ ăn. Ấn Tú rất thích nhìn dáng vẻ Mão Sinh ăn ngon lành, cô không có cảm giác thèm ăn nhiều như trước, Mão Sinh nhận ra: "Không hợp khẩu vị à?"
Là có chuyện làm hỏng hương vị. Đêm 30 cô về Bách Châu đón Tết cùng Ấn Tiểu Thường trong ngôi nhà mới được sửa sang, Ấn Tiểu Thường đưa một người đàn ông về, nói muốn kết hôn với ông ta, kết hôn xong sẽ sống trong ngôi nhà đứng tên Ấn Tú.
Ấn Tú đã hiểu lý do Ấn Tiểu Thường nôn nóng muốn rút sạch tiền của mình: bà ấy đang vội kết hôn. Từ trước đến nay Ấn Tiểu Thường vẫn mang thân phận là một bà mẹ chưa kết hôn luôn khao khát được kết hôn.
Người đàn ông đó không phải là chủ thầu, nhưng là một người đàn ông biết chải chuốt vuốt keo hơn những người đàn ông trước đây, nói chuyện rất thoải mái khi gặp Ấn Tú, nói từ nay về sau đều là người một nhà cả.
Thế là tối đó cô cố cho qua bữa ăn đêm giao thừa với tâm trạng vô cảm, đến gần mười giờ, người đàn ông đó nói muốn đưa con đến cùng.
Rõ ràng Ấn Tiểu Thường đang bị quỷ tha hồn đi, bà nói, anh vội cái gì, ăn xong chúng ta cùng nhau đi đón. Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác đăm đăm của Ấn Tú, bà mới giải thích: "Đó là con trai của vợ cũ ông ấy, ăn tối đêm giao thừa ở nhà ông bà nội. Thằng bé cũng đến sống với chúng ta."
"Vậy con ở đâu?" Ấn Tú nhìn căn phòng nhỏ trong phòng khách: "Mẹ đã lừa tiền con, lại còn không cho con ở?" Cơn giận của Ấn Tú khiến Ấn Tiểu Thường mất mặt, bà ra hiệu cho người đàn ông rời đi trước, sau đó đập bàn, nói với Ấn Tú rằng mẹ để bọn họ vào ở trước thì làm sao? Căn nhà đứng tên mày, mẹ chết rồi nó vẫn là của mày, mẹ chưa chết, mẹ yêu ai, thích cho ai vào thì cho.
Ấn Tú luôn không muốn nhìn thẳng vào chữ "rẻ tiền", cô nghĩ một người phụ nữ như Ấn Tiểu Thường vì muốn lấy lòng người khác cũng dám hút khô và đuổi con gái mình đi chính là rẻ tiền. Ấn Tú ném đũa, ngay đêm đó dọn vào ở nhà nghỉ, chỉ đến khi Mão Sinh tới vào ngày mùng 3 Tết, tâm trạng cô mới tốt hơn chút đỉnh.
Mão Sinh có độc, khiến cô choáng váng say mê. Thoát khỏi tính tình quái dị của Ấn Tiểu Thường, cô nói: "Chúng ta hãy trở lại tỉnh đi, trở về ngôi nhà nhỏ của chúng ta."
Mão Sinh đồng ý. Cô cảm thấy Ấn Tú đang có tâm sự, bèn bảo Ấn Tú tựa lên vai cô trong khi cô nắm chặt tay Ấn Tú trên xe buýt, Ấn Tú nói: "Mão Sinh, bây giờ chị đã có nhà, nhưng ở Bách Châu chị không có nhà."
Nhà là gì? Ấn Tú nắm tay Mão Sinh: "Chúng ta cùng nhau cố gắng, sau này mua nhà ở tỉnh lỵ, được không?"
"Vâng!" Mão Sinh trả lời chắc chắn. Thậm chí cô còn nghĩ hay là mua cùng khu dân cư với nhà của mẹ? Chẳng phải người ta thường nói khoảng cách một bát canh là tốt nhất sao? Cô và Ấn Tú cần có một căn nhà hai phòng, một phòng chuyên dụng cất giữ trang phục và đạo cụ. Đi làm tan làm, làm cơm làm tình, chỉ đơn giản vậy thôi.
Vì đầu óc rất dễ bốc cháy, cả người Mão Sinh cứng đờ, Ấn Tú biết ngay cô lại đang suy nghĩ lung tung, đánh vào cánh tay cô, Ấn Tú mỉm cười xoay người lại chìm vào giấc ngủ.
Vừa về tỉnh lỵ, Ấn Tú còn chưa kịp về nhà với Mão Sinh đã bị anh Hạo gọi đến, nói có một chủ thương hiệu đến tỉnh Mạt Tây khảo sát nhân dịp Tết, hai ngày nay nán lại tỉnh, chỉ đích danh "muốn ăn cùng Tiểu Ấn" trong bữa trưa.
Anh Hạo cũng hỏi qua Ấn Tú, sau khi trở thành quản lý cửa hàng, cô có thêm nhiều việc phải làm, cũng phải giao lưu rất nhiều, không thể làm phật lòng khách hàng và nhà cung cấp: "Thương hiệu này nhiều người tranh giành, chúng ta muốn chốt được không phải điều dễ dàng. Năm nay sắp phải ký hợp đồng với đại lý thêm 5 năm nữa, thế nên Tiểu Ấn, em phải đi."
Ấn Tú áy náy nói với Mão Sinh: "Em về nhà trước đi, ăn tối xong chị sẽ về."
Cô gái đang yêu mãnh liệt tuy thất vọng nhưng hoàn toàn có thể hiểu, cô nắm tay Ấn Tú bắt taxi đưa đến khách sạn, sau đó tự mình đi xe buýt xóc xảy trở về ngôi nhà nhỏ. Học theo cách làm thường ngày của Ấn Tú, cô lau chùi sàn nhà, phân loại và gấp quần áo của hai người trong tủ, thậm chí còn gọi điện cho Triệu Lan hỏi cách hầm cháo táo tàu và nấm trắng. Đổi lại là tràng vừa mắng vừa răn của Triệu Lan: "Con muốn chết à Bạch Mão Sinh, mấy ngày chưa thấy về nhà, con kiềm chế một chút có được không? Con vẫn đang phát triển đấy."
"Hehe." Mão Sinh cười: "Ấn Tú ăn nhiều đồ cay, con muốn làm cho chị ấy ít món hầm để cân bằng."
Mão Sinh còn trẻ nhưng cũng biết nên "cân bằng", nhân nhượng thời gian và trao nhau không gian đều là cân bằng, đây là điều Vương Lê đã dạy. Nỗi cô đơn và lo lắng chờ đợi trong khi ủng hộ công việc của Ấn Tú cũng phải cân bằng, đây là điều cuộc sống đã dạy.
Ấn Tú đi dự tiệc lúc 5h30, đến 12h30 tối vẫn chưa về nhà. Mão Sinh gọi cho Ấn Tú lúc 9 giờ vẫn không liên lạc được, cô gọi ba cuộc liên tiếp, đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời bằng tin nhắn: "Vẫn đang uống, em đi ngủ sớm nhé, ngoan."
Sư phụ nói đúng, con gái không nên uống rượu. Nhưng có lẽ Ấn Tú bắt buộc phải uống rất nhiều, rất nhiều, liệu có người đàn ông xấu xa nào chuốc rượu chị ấy không? Mão Sinh càng lo lắng hơn, mười giờ lại gọi đi: "Em đến đón chị được không?"
"Chị tự về cũng được, em ở nhà ngoan nhé." Nghe giọng Ấn Tú rất tỉnh táo, nhưng thực ra cô đã lén đi nôn hai lần. Dù chị Ấn của trường trung học Số 23 có thể uống nhiều đến mấy, đây cũng là lần đầu tiên cô chứng kiến trường hợp thế này: 12 người, 9 nam 3 nữ, uống hai thùng bia và bảy chai rượu trắng. Anh Hạo uống rất sành sỏi, cố ý đưa vài nguyên lão của công ty lên luân phiên lên trận với Ấn Tú.
Trước khi ăn, anh nói với Ấn Tú rằng không được uống rượu vàng pha với rượu trắng, chỉ được uống một loại, trước khi ăn cũng nên lót dạ bằng một ly sữa. Nhờ có kinh nghiệm, Ấn Tú mới không bị các thương gia đánh gục trên bàn rượu. Cô chuốc rượu bằng những kỹ năng học được khi làm bồi bàn, lại còn nói những câu "anh anh em em" mượt mà dưới tác dụng của rượu khiến chính bản thân cô cũng bất ngờ, tay cũng rút ra vài lần, rốt cuộc cũng làm đối phương rất vui vẻ.
Đến tối lại đi hát K, sau đó đi xông hơi. Ấn Tú chờ ở đại sảnh để chào tạm biệt anh Hạo, anh Hạo mặc áo choàng tắm đi tới và nói: "Tiểu Ấn, hôm nay em làm rất tốt, đúng là anh không đánh giá sai em. Hãy cố gắng, nửa cuối năm anh sẽ cất nhắc em đến chi nhánh công ty ở tỉnh lỵ để học hỏi kỹ năng."
Ấn Tú trở về ngôi nhà nhỏ lúc 1h30 sáng với mùi rượu nồng nặc. Mão Sinh chưa ngủ, đang gà gật xem TV, cô nghe thấy tiếng động và cuối cùng cũng đợi được Ấn Tú với nụ cười rạng rỡ.
Cô ngửi thấy mùi rượu kích thích, vội vàng đi rót nước và lấy cháo cho Ấn Tú, nụ cười của Ấn Tú có chút mơ màng và quái lạ, cô nắm lấy tay Mão Sinh: "Mão Sinh, chị muốn học kỹ năng, muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền."
Mão Sinh muốn nói không cần nhiều tiền, lương đủ tiêu là được.
Nhưng Ấn Tú đưa tay ra, nhìn vào mu bàn tay của mình: "Mão Sinh, em xoa đi."
Cô gái ấm áp nắm tay cô, vừa xoa vừa nhìn: "Sao vậy? Ấn Tú?"
Ấn Tú lắc đầu, nước mắt cứ thế chảy ra từ khoé mi: "Mão Sinh, chị nghĩ mẹ chị rất rẻ tiền, chị cũng rẻ tiền."
Có phải nếu người mẹ rẻ tiền sinh ra con gái, từ tận xương tuỷ của đứa con gái luôn có vết nhơ không thể rửa sạch được không? Cô muốn cao quý và cẩn trọng, cũng muốn thoải mái và hào phóng giao lưu với mọi người. Nhưng những người đó, những cảnh tượng đó bắt cô, đẩy cô nói ra những lời thân mật trái với lương tâm, chúng ép ra bản sắc rẻ tiền vốn có của cô chỉ dễ như trở bàn tay. Ấn Tú thông minh, biết rằng ý định của anh Hạo khi gọi cô đi uống rượu không phải để cẩn trọng hay cao quý, mà là để kéo gần khoảng cách.
"Nói vớ vẩn, chị không rẻ tiền." Không biết ngọn ngành là gì, Mão Sinh khuyên Ấn Tú, nhưng lại bị môi và lưỡi mang hơi rượu của cô gái bịt kín, mãi rất lâu sau, Ấn Tú mới buông ra: "Mão Sinh, chị nhớ em, ngay bây giờ." Ấn Tú nói.
Mão Sinh rất tích cực trong chuyện này dù có kéo dài bao nhiêu đêm, khi Mão Sinh thành thục đẩy Ấn Tú đạt đến hạnh phúc tột cùng, nước mắt Ấn Tú lại lặng lẽ rơi.
Cô thề rằng mình phải kiếm được thật nhiều tiền, nhiều đến mức không cần rẻ tiền nữa.