Chạy đến chỗ chị
......
Mão Sinh là học sinh được mọi giáo viên tại trường kịch Bách Châu yêu mến, nhưng khi đến trường kịch tỉnh, cô là kẻ lang thang ở vùng ranh giới. Cô giáo nói em là học trò của Vương Lê, không sai, nhưng thanh điệu của cô ấy rất hạn chế, phụ thuộc vào bẩm sinh nhiều hơn rèn giũa, em phải quên đi những gì đã học ngày xưa, hãy chăm chỉ theo cô học những kỹ năng cơ bản.
Khi nhắc đến sư phụ Vương Lê, Bạch Mão Sinh vô cùng cố chấp: "Sư phụ của em giành được giải thưởng Hoa mai và giải Văn Hoa. Còn cô thì sao?"
Cô giáo không nói nổi nữa, tiềm thức bị ảnh hưởng bởi thái độ khinh thường của đồng nghiệp, cô cười khẩy: "Đúng, em xứng đáng được dạy bởi một người có giải Hoa mai và giải Văn Hoa, cô không dạy nổi em."
Vốn dĩ tâm trạng không tốt, Mão Sinh nghỉ học suốt một tuần không lộ mặt. Điện thoại của trường kịch gọi đến số Triệu Lan, Mão Sinh về nhà chịu một trận cuồng phong tanh máu táp thẳng vào mặt. Triệu Lan nói, con đừng dại dột, mẹ có hai chân, phế một cái cho con đi học, hay là con muốn lấy nốt cái còn lại?
Quá áp lực trước mọi xô bồ từ nhà trường, chuyện nhà cửa cho đến Du Hiểu Mẫn, Mão Sinh nói: "Mẹ, con không cầu xin mẹ phế bỏ cái chân đó vì con. Chỉ là con không hiểu nổi, chúng ta vẫn đang yên ổn ở Bách Châu, tại sao nhất thiết phải đến tỉnh lỵ chịu khổ chịu tức?"
Cô nhớ tiếng cười tiếng nói của sư phụ và mẹ trong ngôi nhà cũ, nhớ những lần gối đầu lên sư phụ nằm ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa cũ ở nhà, nhớ khoảng thời gian bên nhau cùng Du Nhậm trong quán ăn vặt trước cổng trường Số 8, nhớ căn phòng trọ của Ấn Tú nơi có chiếc giường nhỏ, nơi Du Nhậm dạy Đuôi Nhỏ học dưới gác, nơi cô yên bình nằm ngủ gật và trò chuyện trong phòng Ấn Tú.
Thậm chí cô cũng nhớ các cô và các bạn trong trường kịch Bách Châu, nhớ cả Miêu Viên cứ hát được hai câu là lại trợn mắt với cô một lần, nhớ con đường rợp bóng râm trong trường dẫn ra đường cái, nơi Ấn Tú xách hộp cơm và cô ngồi ăn ngấu nghiến ngon lành.
Triệu Lan nói mẹ làm thế là vì tốt cho con, tốt nghiệp trường kịch tỉnh ra ngoài có tiếng tốt, danh tiếng của trường kịch Bách Châu quá nhỏ.
Ánh mắt mười sáu tuổi của Mão Sinh hiện lên vẻ không thể tin được, cô nhìn ống quần trống rỗng nơi chân giả đã bị tháo ra và khuôn mặt dần phai nhoà ánh sáng theo từng ngày của Triệu Lan: "Mẹ lừa con, để trốn tránh sư phụ, mẹ làm thế vì chính mẹ."
Mắt cô đỏ hoe, Triệu Lan chưa bao giờ đánh Mão Sinh, nhưng lần này cô giơ tay lên định tát con gái mình với chiều cao thấp hơn nửa cái đầu, Mão Sinh không oà khóc như khi còn nhỏ, chỉ lạnh lùng nhìn bàn tay của Triệu Lan: "Sư phụ không có lỗi với chúng ta."
Triệu Lan co ngón tay lại: "Đúng, cô ấy không có lỗi với chúng ta, là mẹ có lỗi với cô ấy." Nước mắt lăn xuống, Triệu Lan giương to mắt nhìn con gái: "Con cũng không thể ở bên Du Nhậm."
Những lời này đâm vào trái tim đau nhói của Mão Sinh: "Du Nhậm?"
Cô nhìn đi chỗ khác với đôi mắt trống rỗng, thảo nào mẹ vội vàng muốn chuyển trường cho mình, thảo nào mẹ Du Nhậm lại kết bạn và nói những lời chân thực đến đau lòng với mình. Họ đều biết cả rồi, họ đã biết từ lâu rồi.
Cô luôn tưởng đây là chuyện giữa cô và Du Nhậm, điều cô luôn khát khao là được đến Thượng Hải cùng Du Nhậm, nơi Du Nhậm học còn cô thì hát, đơn giản đồng hành cùng nhau, cùng nhau nỗ lực hướng tới cái đích "bên nhau". Bạch Mão Sinh luôn hoang mang về tương lai, chính Du Nhậm là người khiến cô làm rõ kế hoạch của mình.
"Con còn nhỏ, không hiểu thứ tình cảm này sẽ không có tương lai. Con không thể dấn thân vào, không thể để Du Nhậm cũng dấn thân vào." Triệu Lan vừa nói vừa kìm nén nước mắt.
Dấn thân vào cái gì? Mão Sinh không hiểu. Lẽ nào định mệnh đã sắp đặt cô không thể hát vở kịch ở bên Du Nhậm? Mão Sinh đang nghĩ xem mình có thể dấn thân vào cái gì, ngoài hát kịch ra, cô chỉ có trong tim một ngọn lửa sẵn sàng cháy vì Du Nhậm, giữ ấm cho Du Nhậm, có gì sai không?
"Sau này con phải kết hôn, lập gia đình, có con cái, đây mới là cuộc sống bình yên và ổn định. Tương lai của hai cô gái, mọi thứ đều không chắc chắn, đến cả giấy đăng ký kết hôn cũng không làm được, con có hiểu không?" Triệu Lan nói rõ ràng: "Mẹ khác với sư phụ của con... tại mẹ đầu óc mê muội, bây giờ mẹ đã để cô ấy đi."
Mão Sinh nói con không hiểu. Cô rời khỏi ngôi nhà nhỏ bé nơi sống cùng mẹ ở tỉnh lỵ. Lần đầu tiên, cô nán lại quán Internet cả đêm không về nhà, lần đầu tiên, cô ấn ngắt cuộc điện thoại của Triệu Lan và thậm chí là tắt hẳn, lần đầu tiên, cô cảm thấy không đâu có chỗ dung thân cho mình. Cô vẫn không biết phải đối mặt với sư phụ và Du Nhậm ra sao.
Ngay cả Q, Mão Sinh cũng không dám mở ra nhận tin nhắn, đã một tuần kể từ ngày Du Hiểu Mẫn nhắn tin cho cô, cô cảm thấy như bị đánh đến mức mất đi hơi ẩm và linh khí, hễ nhìn thấy biểu tượng chim cánh cụt là cảm thấy sợ hãi.
Ngủ trong quán Internet đến tám giờ sáng, chủ quán lay cô dậy: "Hết giờ qua đêm rồi."
Tiều tuỵ và hốc hác, Mão Sinh ôm cổ mặc kệ đôi chân cất bước, vô thức đi đến con đường dẫn tới ngôi nhà mới. Nơi đó có đội trang trí do công ty Ấn Tú giới thiệu đến đảm nhận, nhưng mấy ngày nay cô không vực dậy nổi tinh thần đến xem. Triệu Lan hết lần này đến lần khác giục cô đừng cẩu thả, nhưng Mão Sinh nghĩ: Gì chứ, gỗ ván hay gỗ sồi cũng kệ, hệ thống dây điện kém, trần nhà bị nứt hay cửa bị thô cũng kệ, chỉ cần nhìn vừa mắt là được. Cô không có chút nhiệt tình hay tình cảm nào với ngôi "nhà" này, cô chỉ đến trông chừng vì bị Triệu Lan áp đặt tinh thần trách nhiệm lên vai.
Ngồi dưới tầng trong ngôi nhà mới, bụng Mão Sinh cồn cào, sắc mặt vàng vọt, đôi mắt đen thâm, nhưng cô không muốn về nhà, chỉ ngồi như vậy, cùng lắm thì thuê nhà nghỉ, trên người cô còn 200 tệ.
Một chiếc xe Lexus màu xám tìm được chỗ đỗ xe trong khu dân cư, người đàn ông xuống xe thấy Mão Sinh: "Này, Tiểu Bạch? Sao không lên tầng xem công trình?" Đây là anh Hạo, người mà Ấn Tú đã giới thiệu cho cô. Không ngờ một ông chủ như anh lại đích thân đến đây giám sát.
Mão Sinh chào hỏi anh, anh Hạo nói hôm nay anh tiện đường đến kiểm tra công trình xây dựng điện nước, nếu không có vấn đề gì lớn thì tiếp tục: "Em gái của Ấn Tú, phải quan tâm chứ." Anh Hạo vừa nói vừa bước đi, không để ý biểu cảm miễn cưỡng của Mão Sinh.
"À, Tiểu Ấn đã kể với em chưa? Ba tháng nữa cô ấy sẽ đến công ty của anh." Anh Hạo đã vài lần đưa Ấn Tú đến công ty và mặt tiền cửa hàng của anh ấy, đưa ra mức lương cơ bản 1.500 tệ hàng tháng, cộng thêm trích phần trăm, thu nhập có thể đạt tới 5.000 tệ, khiến Ấn Tú lay động: "Kể từ giờ, nếu người thân, bạn bè hay họ hàng của em muốn trang trí nhà cửa, hãy liên hệ với Tiểu Ấn."
Qua một tràng, mắt Mão Sinh chỉ chợt có hồn khi nghe thấy "Tiểu Ấn", cô dừng lại trước thang máy: "Anh Hạo, em không đi lên nữa, em không hiểu."
Anh Hạo ngây ra, thoáng qua vẻ không vui, nhưng anh vẫn nói: "Được, vậy để anh đi xem, nếu có chuyện gì cứ gọi anh." Nhìn Mão Sinh rời đi, anh không khỏi âm thầm lắc đầu: "Đối nhân xử thế kém xa Tiểu Ấn."
Ngoài khu dân cư, Mão Sinh mở điện thoại đi đến nhà hàng tìm Ấn Tú, nhân viên lễ tân nhận điện thoại, ngập ngừng rồi mất kiên nhẫn hét lên: "Ấn Tú, có em gái đang tìm này."
Ấn Tú đang thay quần áo làm việc vội nhận điện thoại, đầu dây bên kia, Mão Sinh khóc ngay khi vừa thốt ra hai chữ "Chị Ấn", Ấn Tú thậm chí còn quên cài chiếc cúc cuối cùng, cô hỏi: "Mão Sinh, có chuyện gì thế?"
"Em không muốn về nhà, em không còn nơi nào để đi." Mão Sinh cố chùi nước mắt: "Em không biết tại sao cuộc sống lại vô nghĩa đến vậy, chị Ấn, mẹ em biết, mẹ Du Nhậm cũng biết. Họ đều không cho bọn em ở bên nhau..."
Ấn Tú không thể xin nghỉ nữa sau khi vừa đề cập chuyện nghỉ làm, cô suy nghĩ một lúc: "Thế này đi, em bắt xe về Bách Châu, hôm nay chị sẽ cố gắng về sớm sau khi làm xong việc, em nhờ chị Viên mở cửa vào phòng chị nghỉ ngơi trước nhé."
Tiếng khóc run rẩy ở đầu dây bên kia do dự một lát, nói: "Vâng."
Cả ngày hôm nay Ấn Tú không có tâm trạng làm việc, cô lo lắng, cô chua xót. Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa lúc ba giờ, cô nói muốn về nhà một chuyến. Bình thường ngay cả xe buýt cũng không nỡ ngồi, giờ đây cô lại dứt khoát bắt xe taxi quay trở về làng trong phố. Lúc xuống xe, hộp cơm trên tay cô vẫn còn nóng, Viên Huệ Phương ở cửa hàng Unicom vừa thấy cô đã vội vàng đứng dậy thông báo: "Cô bé đó, cái đứa hát kịch ấy, chị kêu cô bé vào nghỉ ngơi trước."
Ấn Tú liên tục nói "Cảm ơn", dừng lại đưa cho Viên Huệ Phương gói bánh ngọt của nhà hàng: "Lại làm phiền chị Viên."
Viên Huệ Phương vẫn nhận sau vài lần từ chối, nói mãi: "Khách sáo cái gì." Khi Ấn Tú lên cầu thang, Viên Huệ Phương gọi lên từ đằng sau: "Nếu chăn không đủ thì gọi chị nhé."
Mở cửa phòng, Ấn Tú ngửi thấy mùi đặc trưng chỉ Mão Sinh mới có, cô thích đến gần âm thầm ngửi mùi cam thơm ngát của Mão Sinh. Đóng cửa lại, Ấn Tú chỉ thấy Mão Sinh đang cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ của mình ngủ ngon lành. Khóe môi khoé mắt đều buồn bã cụp xuống, hơi thở có chút gấp gáp khiến lồng ngực lên xuống phập phồng.
Ấn Tú đặt hộp cơm sang một bên, lặng lẽ kéo ghế ngồi cạnh Mão Sinh. Thấy cánh tay cô gái thò ra khỏi chăn, lơ lửng bên mép giường, Ấn Tú nhẹ nhàng thu lại cho Mão Sinh. Cô không ngờ Mão Sinh khi ngủ lại có tính trẻ con hơn cả lúc mở mắt, nhìn quầng thâm mệt mỏi kia và nhớ lại tiếng khóc bất lực của Mão Sinh qua điện thoại, Ấn Tú chỉ biết khẽ thở dài. Đọc 𝐭r𝘂yệ𝐧 hay 𝐭ại ~ 𝐭r𝘂𝘮𝐭 r𝘂ye𝐧.V𝐧 ~
Các phụ huynh nói Mão Sinh và Du Nhậm không thể ở bên nhau, vậy cô và Mão Sinh có bao nhiêu khả năng?
Cuộc sống của Mão Sinh đã đủ để khiến Ấn Tú ghen tị, Mão Sinh có một người mẹ và một sư phụ yêu thương cô, có người thương là thanh mai trúc mã, tuy mất cha từ sớm nhưng hoàn cảnh gia đình khá giả, còn trẻ như vậy đã được Triệu Lan mua cho một căn nhà ở tỉnh lỵ, sau này không cần lo lắng về công việc, chỉ cần hát những vở kịch bản thân yêu thích là được. Mão Sinh là một cô gái chưa biết âu lo là gì, gần đây gặp phải cú sốc trong đời có lẽ có hơi quá tải một chút. Cuộc đời của Mão Sinh thay đổi bởi vụ tai nạn xe của Triệu Lan, nhưng Ấn Tú nghĩ thực ra đó không phải một chuyện quá khó khăn.
Mão Sinh chỉ cần chăm sóc mẹ thật tốt, chăm chỉ học kịch là sau này có thể dễ dàng bắt rễ ở tỉnh lỵ.
Bản thân Ấn Tú từ sinh ra đã không có ngọn rễ nào, thật quá khó khăn, khó khăn lắm cô mới chịu đựng được đến tuổi mười bảy, từng bị lừa, bị bắt nạt và suýt bị hãm hiếp, tất cả đều nhờ da mặt dày và sự kiên nhẫn cho cô tìm được một công việc tương đối ổn định và một căn phòng trọ trả nổi tiền thuê...
Năm nay tuổi mụ của cô là 19, cuộc đời cô đạt đến đỉnh cao trước giờ chưa từng có, nhưng đỉnh cao này thậm chí không thể đuổi kịp xuất phát điểm của người khác.
Khoảng cách giữa mình và Mão Sinh xa hàng vạn dặm, đến cả Du Nhậm mà mẹ Mão Sinh còn không đồng ý, càng sẽ không đồng ý nếu đó là mình. Ấn Tú thầm cười cái gan của mình thật lớn, dám nghĩ đến chuyện vô lý như vậy. Hiện tại cô chỉ muốn đổi việc, dành dụm một ít tiền để mở cửa hàng của riêng mình.
Một tay cô chống lên bàn, tay còn lại vô thức chạm vào tay Mão Sinh. Khi Ấn Tú rơi vào trạng thái mơ màng buồn ngủ, lòng bàn tay bỗng ấm áp, cô mở mắt ra, thấy bàn tay đó đang được Mão Sinh nắm chặt.
"Tỉnh rồi à?" Ấn Tú dụi mắt: "Có đói không?"
Mão Sinh nắm tay cô và nói rằng mình đói.
"Ngốc à, dọc đường không mua chút đồ ăn sao?" Ấn Tú tuy không nỡ, nhưng vẫn rút tay đi lấy hộp cơm cho Mão Sinh.
"Vì em biết đi tìm chị sẽ không thiếu đồ ăn ngon, em cũng chỉ có thể chạy đến chỗ chị." Mão Sinh ngồi dậy, nhìn Ấn Tú rồi cười. Ngoài Ấn Tú ra, cô thật sự không thể dựa vào bất cứ ai. Gian phòng trọ bé nhỏ này mang lại cho cô cảm giác an toàn vô hạn, cô ngủ với mùi chăn của Ấn Tú, tóc đè lên vỏ gối sạch sẽ thơm tho, đôi mắt liếc nhìn mọi thứ trong phòng: những dụng cụ cắt may mà Ấn Tú thường học, vài đồ trang điểm đơn giản của Ấn Tú, chiếc quần jean giặt nhiều đến bạc màu, có cả chiếc áo khoác cô mua cho Ấn Tú...
Trật tự lề lối đã giúp tâm trạng rối bời của Mão Sinh bình tĩnh lại, vô thức ngủ thiếp đi.
Ấn Tú gắp một cái bánh bao hấp đưa tới: "Ăn đi."
Mão Sinh há miệng, ngậm và nhai hương vị thơm ngon: "Ngon quá." Miệng phồng lên, nước mắt lại trào ra, vẫn bướng bỉnh nhai tiếp. Ấn Tú nhìn mà thấy đau lòng, ôm đầu Mão Sinh vùi vào lòng mình, tay Mão Sinh nhanh chóng vòng qua eo cô.
Đúng là đã trưởng thành, khi khóc cũng biết trốn đi. Ấn Tú vừa nghĩ vừa vuốt tóc Mão Sinh, môi cô âm thầm sượt qua tóc Mão Sinh: "Từ sau chị không làm ở nhà hàng nữa, sắp đến công ty anh Hạo..."
Cô đưa ra quyết định này phần lớn vì tiền, nhưng cũng có phần vì mối quan hệ khó xử và khó khăn giữa người với người. Khi bình tĩnh suy ngẫm lại, Ấn Tú vẫn có thể nhìn thấy một con mãnh thú nửa tỉnh nửa mê trong lòng: Tại sao cô sinh ra đã phải chịu nghèo? Tại sao cô phải nhìn sắc mặt người khác trong nhà hàng cả đời? Tại sao cô không mua nổi những món trang điểm và bộ quần áo sáng chói kia? Cơ hội do anh Hạo mang đến chính là một miếng mồi nhử đánh thức con thú.
Cơ hội cho cô quá khan hiếm. Du Nhậm là học sinh mũi nhọn của trường Số 8, những lựa chọn của Du Nhậm vẫn chưa bắt đầu. Mão Sinh là đứa con một được gia đình lót sẵn đường đi, không cần lựa chọn cũng có thể sống tốt. Trong số các chị em gái của cô ở trường Số 23, đa phần những người có cuộc sống sung túc sau khi tốt nghiệp đều nắm bắt một cơ hội mà cả Du Nhậm và Mão Sinh đều không thích: đàn ông.
Nắm lấy vận may, Ấn Tú chấp nhận lời mời của anh Hạo: cô chỉ cần tận dụng cơ hội của người đàn ông này làm bàn đạp cho mình. Cô sẽ dốc sức làm việc để báo đáp anh Hạo, chứ không phải bằng thể xác và tâm hồn.
Mão Sinh nói rằng cuộc sống thật vô nghĩa. Mão Sinh thật ngốc, Ấn Tú nghĩ, cô cũng từng nghĩ vậy khi còn nhỏ, nhưng bây giờ cô đã có hy vọng.
Cô vẫn ôm Mão Sinh, Mão Sinh là bông tường vi trên đôi môi mãnh thú trong lòng cô, Mão Sinh rất có ý nghĩa.
Một tay Ấn Tú vỗ lưng Mão Sinh: "Phải kiếm tiền."
"Ừ." Mão Sinh cũng bắt đầu hiểu tầm quan trọng của đồng tiền, chuyện mẹ cô khám, chuyện mua nhà, và cả chuyện sinh sống sau này của bản thân, đều cần đến tiền.
"Nếu có thể thích một người, hãy tiếp tục thích." Ngón trỏ của Ấn Tú lướt qua đôi mắt mờ mịt của Mão Sinh, bị hàng mi ướt át của cô khẽ chọc vào.
"Em thích Du Nhậm." Khi nói lời này, Mão Sinh nhìn thấy đôi mắt cứng cỏi và xinh đẹp của Ấn Tú, đột nhiên muốn hôn lên đôi mắt đó, nhưng tim lại đập "thình thịch", cô quay mặt đi.
Trong tim Ấn Tú rạch qua một đường đắng chát: "Ừ." Cô cũng cụp mắt xuống, đôi mắt trầm tĩnh và chiếc mũi thẳng tựa như đoá cúc dại ngọt ngào dưới ánh hoàng hôn.
Mão Sinh lén nhìn Ấn Tú, siết chặt tay quanh eo cô, nuốt nước bọt, bụng lại kêu lên ùng ục: "Em... em muốn ăn nữa."
......