Trong kỳ nghỉ hè ngắn ngủi chuyển giao giữa lớp 11 và 12, Viên Liễu dành gần như cả ngày giúp mẹ trong quán. Vì hôm nay đi cắt tóc nên buổi trưa mới đến, đang trong giờ cao điểm của quán ăn, mấy bà cô cứ liếc nhìn vào một góc trên tầng, Viên Liễu hỏi có chuyện gì vậy.
"Khách ở bàn 7 gọi bốn món, ngồi từ 10 rưỡi đến 1 giờ trưa, không động vào một món nào, chỉ nằm bò ra đó làm bài tập." Bà cô nói, coi chỗ này của chúng ta là nơi tự học sao? Thật thú vị.
Viên Liễu thay quần áo, cầm ấm trà lên tầng, muốn nhân lúc rót trà xem đó là vị thần thánh phương nào, mới vòng qua góc đường đã thấy là Chương Nhược Hội đang khoanh tay lạnh lùng nhìn cuốn sách trên bàn. Cô vô thức muốn trốn đi, nhưng Chương Nhược Hội đã nhìn thấy: "Viên Liễu."
Viên Liễu khựng lại, vẫn chào đón bằng nụ cười lịch sự, rót trà lúa mạch cho vị thánh học: "Sao cậu đến đây một mình?"
"Cậu biết đấy." Chương Nhược Hội vẫn mặc đồng phục, đặt cạnh tay là hai cuốn sách đã đóng, Viên Liễu nhìn qua, là cuốn "Nguyên lý Kinh tế chính trị và Thuế" và "Lý thuyết lãi suất", cô từng thấy hai cuốn này trên giá sách của Du Nhậm, nhưng chỉ lật qua mục lục vì không có hứng thú.
Chương Nhược Hội nói đúng, câu hỏi lịch sự của Viên Liễu quá thừa thãi, sao có thể không biết cô đang làm gì ở đây? Sau lần tạm biệt ở rạp chiếu phim, hôm nào Viên Liễu và Triệu Giai Kỳ cũng gặp Chương Nhược Hội trong bữa ăn ở căn tin. Thánh học luôn bưng khay cơm ngồi trước mặt hai người họ, bắt đầu một chọi hai, thảo luận về nhiều vấn đề khác nhau với học sinh khối xã hội.
Viên Liễu thông minh, chỉ cúi đầu lùa cơm, nhường lại không gian hiếm hoi cho hai người vun đắp tình cảm. Triệu Giai Kỳ thường ngày cũng rất thông minh, nhưng lúc nào cũng ăn nói vụng về trước mặt Thánh học, vừa nói được vài câu đã bị đánh bại, sau đó đáng thương nhìn Viên Liễu cầu cứu.
Viên Liễu giỏi võ mồm, nhất là kể từ khi giao tiếp thường xuyên và càng sâu sắc hơn với Du Nhậm, cô đã tiếp thu không ít kinh nghiệm từ chị.
Thánh học nói, thành tựu khoa học và công nghệ nên được chia sẻ cho nhân loại cùng hưởng, chính phủ không nên cản trở. Viên Liễu nói vậy thì thật kỳ lạ, nhìn vào giá cổ phiếu của Apple, Microsoft và Amazon xem, hỏi họ có đồng ý không? Thánh học lại nói, nên đi chơi khắp nơi nhân lúc tuổi còn trẻ, chứ không phải đợi đến lúc già. Viên Liễu nói cậu thật độc đoán, tôi cũng muốn chơi, nhưng thứ nhất không có tiền, thứ hai không có thời gian, nếu có cả hai, cũng phải xem tình hình của bạn đồng hành.
Trong giờ ăn trưa của ngày thi cuối cùng, Thánh học có nhắc mục tiêu quan trọng nhất trong giáo dục là giúp học sinh học cách tích luỹ kiến thức và nâng cao trình độ bản thân, chứ không phải bất cứ điều gì khác. Viên Liễu đáp, đối với cậu là như vậy, cậu đã thành thạo khả năng này, nhưng không thực tế đối với 99% học sinh bình thường.
Thánh học mãn nguyện gật đầu, cuối cùng nói: "Cảm ơn cậu, tôi đã phân tích xong mạch triển khai bài viết TOEFL trong lúc trò chuyện." Cô nhìn Viên Liễu: "Người như cậu, khá thú vị đấy." Còn đối với người bạn từ nhỏ Triệu Giai Kỳ, Thánh học không bình luận. Đó là lý do Triệu Giai Kỳ buồn bã suốt buổi chiều, ngay cả trong giờ kiểm tra môn tiếng Anh cũng mất hồn mất vía.
Thánh học thong thả cất sách đi, trước mặt là bốn món: Tiết vịt cay, gà cay, đầu cá ớt băm và bò hầm cay: "Cậu rảnh không? Tôi muốn ăn với cậu." Cô gái này mang lại cảm giác vô cùng trang nghiêm, Viên Liễu nói đợi đã, tôi đi nói một tiếng với mẹ.
Một lúc sau, Viên Liễu bưng bát canh rau rút được Viên Huệ Phương kêu mang tới ngồi trước mặt Chương Nhược Hội, chan canh cho bạn: "Hôm nay lại đến nói cách triển khai bài văn với tôi à?"
Thánh học nhấp một ngụm canh, bặm môi cười như thể hài lòng: "Không phải." Gắp thức ăn cho Viên Liễu: "Hình như cậu ăn được chút đồ cay đúng không?"
Viên Liễu nói để tôi tự làm, ăn được một ít, nghe Triệu Giai Kỳ kể quê cậu là Tứ Xuyên?
"Phải, nên đồ cay quán nhà cậu làm không xi nhê gì với tôi, hương vị mà người Bách Châu thích rất lạ, ngọt không ra ngọt, mặn không ra mặn, cay cũng không ra cay, không có vị gì là bùng nổ. Thánh học nhìn Viên Liễu: "Cậu như một người Bách Châu điển hình." Nói xong, cuối cùng cũng động đũa, ăn mấy miếng đầu cá: "Nguội rồi." Thế là đặt đũa xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn Viên Liễu.
Im lặng nửa phút, Viên Liễu nói để tôi đi hâm nóng.
Khi cả bốn món đã nóng hổi, Viên Liễu nói cậu không cần đợi tôi, cứ ăn đi.
Chương Nhược Hội không lên tiếng, lặng lẽ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống: "Không tệ." Tại sao tôi lại đến gặp cậu? Cậu thử đoán xem?
"Sao tôi biết được? Nếu không phải đến đấu võ mồm với tôi, thì là vì Triệu Giai Kỳ?" Viên Liễu nhai cơm, nhìn thấy có sự thất vọng trong mắt Chương Nhược Hội, Thánh học không cho cô tiếp tục đoán: "Chỉ là tôi muốn ăn cùng cậu thôi."
Viên Liễu phải che miệng lại mới không phun cơm ra, một lúc sau, mặt cô đỏ bừng: "Thánh học, cậu đang đùa trò gì vậy?"
"Giai Kỳ nói trước đây một trong những người mà cậu ấy tò mò nhất khối chính là cậu, cũng kể cho tôi rất nhiều điều về cậu." Chương Nhược Hội nói, nhìn cậu không có vẻ gì là được nhận nuôi, rất tự tin.
Ánh mắt Viên Liễu tối sầm: "Từ nhỏ tôi đã có những người yêu thương tôi."
Chương Nhược Hội sững sờ trong giây lát: "Ồ." Tôi và Giai Kỳ cùng nhau lớn lên, quá hiểu nhau. Tôi chơi gì cậu ấy cũng chơi theo. Tôi học gì cậu ấy cũng học theo. Sau một tuần thử hẹn hò, tôi thấy việc hẹn hò với cái bóng của chính mình thật nhàm chán. Tôi thích tiếp xúc với những người có quan điểm khác tôi, trong số những học sinh học khối xã hội, cậu người đầu tiên.
Viên Liễu nhai lời của cô ấy một lượt: "Sao cậu lại đọc hai cuốn sách đó?"
"À, tôi muốn lên đại học học chuyên ngành tài chính, vẫn luôn đọc trước những loại sách này để chuẩn bị kiến thức." Chương Nhược Hội hỏi Viên Liễu cảm thấy thế nào về môn toán, nếu không cảm thấy khó, cũng có thể cân nhắc học chuyên ngành tài chính.
"Có lẽ tôi không có hứng thú. Tôi muốn học luật hoặc ngôn ngữ Trung." Đọc ngôn ngữ Trung là để noi gương Du Nhậm, học luật là để nắm vững môn học bảo vệ bản thân và những người xung quanh.
"Đã có quá nhiều sinh viên học luật, sau này không dễ tìm việc làm. Học tiếng Trung càng hạn chế, việc làm cũng rất khó khăn." Chương Nhược Hội sành đời nói: "Trong xã hội này, địa vị và năng lực của một người không thể tách rời, biểu hiện tập trung nhất của năng lực chính là mức lương."
Viên Liễu ăn lạc trong món gà cay, nghe Chương Nhược Hội phân tích các nguyên lý việc làm, cho đến khi được đưa ra lời mời: "Cậu thi vào Thanh Hoa Bắc Đại có hơi khó, nhưng Đại học Nhân dân chắc là được."
Tại sao tôi phải thi vào Bắc Kinh? Viên Liễu nhìn Thánh học, trên má cô gái hiện lên đám mây đỏ nhàn nhạt: "Tôi chỉ cho cậu một lời khuyên khách quan, không phải đánh giá, quyết định nằm trong tay cậu."
Viên Liễu không mấy hứng thú với cuộc trò chuyện kéo dài gần một tiếng, chỉ trừ một câu: "Cậu nói, Giai Kỳ như cái bóng của cậu? Ngoài nhàm chán ra, cậu còn cảm thấy thế nào?"
"Phiền phức." Chương Nhược Hội nói nhẹ nhàng mà chắc chắn: "Giống như mặc quần áo. Tôi nghĩ, cậu sẽ không muốn người khác mặc trùng đồ với cậu đúng không? Trừ trường hợp phải bất đắc dĩ mặc đồng phục." Ngoài ra, Giai Kỳ có tố chất, nhưng học mọi thứ rất nông, đó là lý do tại sao cậu ấy luôn có xu hướng nhanh chóng giết chết chủ đề và chuyển sang những chuyện lông gà vỏ tỏi. Cậu ấy thiếu khả năng tập trung.
"Nhưng cậu thì khác." Thánh học nhìn Viên Liễu: "Cậu rất tập trung."
Viên Liễu đặt đũa xuống, cuối cùng nhún vai: "Nói thật, tôi có cảm giác như đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm". Giai Kỳ rất tập trung, cậu đã nhìn thấy cậu ấy nhảy bao giờ chưa? Đầu gối bị tím thâm nhiều mảng, cánh tay bị gãy xương nhẹ, nhưng vẫn cố gắng hết sức nhảy chỉ bằng hai chân. Cậu ấy cũng rất tập trung vào cậu, biết những món cậu ăn mỗi tuần, nhớ rõ từ món bánh bao rau cậu ăn vào sáng thứ Hai cho đến món cá nấu cà tím vào trưa thứ Bảy. Cậu bị đau bụng kinh, cậu ấy lo lắng đến mức thẫn thờ trong lớp.
Chương Nhược Hội, cậu rất ưu tú, cũng rất tập trung, nhưng cậu, thiếu một chút tính linh hoạt. Viên Liễu cười: "Đương nhiên, chúng ta đều cần linh hoạt."
Tính linh hoạt chính là, chấp nhận tính đa dạng hơn, rộng lượng bao dung hơn, dành ra một vùng lưu trữ dữ liệu tạm thời cho tầm nhìn của bản thân, đừng lạnh tanh như vậy. Viên Liễu nói: "Cảm ơn cậu đã ăn với tôi, bữa này tôi sẽ đãi cậu."
Chương Nhược Hội mỉm cười: "Đuổi khách à? Không, món tôi gọi, tôi trả tiền." Thu dọn cặp sách rồi xuống tầng dưới tính tiền, trước khi đi còn nói với Viên Liễu: "Ngày mai tôi vẫn sẽ đến lúc 10:30, hy vọng được gặp cậu sớm hơn."
"Tại sao?" Viên Liễu đau đầu, chỉ cần tìm một người bạn trên mạng nếu muốn nói chuyện hợp gu là được mà.
"Trên mạng không thiếu bạn, cậu thì chỉ có một." Chương Nhược Hội đáp, như cậu vừa nói, phải chấp nhận tính đa dạng, phải rộng lượng bao dung.
Chương Nhược Hội quay lại đứng cạnh Viên Liễu, bất ngờ ghé sát tai cô gái: "Nói thẳng ra, tôi hơi hơi thích cậu đấy."
Hơi hóng lan đến tai, Viên Liễu sững sờ mất một lúc.
"Đi đây." Thánh học đứng thẳng lưng, mỉm cười nhìn Viên Liễu, sau đó ung dung đi xuống tầng, chợt tò mò liếc qua góc tường chỗ rẽ cầu thang. Viên Liễu vừa bịt tai vừa nhìn theo, bỗng nhiên thấy chị Du Nhậm của mình đang bưng bát canh còn to hơn mặt chị lên uống, ánh mắt thản nhiên quét qua hai bên, cuối cùng đáp lên khuôn mặt Viên Liễu.
Viên Liễu nhanh chóng di chuyển đến đối diện Du Nhậm: "Chị?"
Du Nhậm đặt bát canh xuống: "Mì lươn của mẹ em làm ngon quá." Du Nhậm lau miệng: "Chị biết em đang ở trong quán, muốn qua đây ăn ké bữa trưa, tiện thể xem em có bận không. Nếu không bận, chúng ta sẽ đến Du Trang một ngày, leo núi Minh Sơn gần đó."
Viên Liễu vẫn đang nghĩ về câu nói Thánh học thì thầm vào tai mình, mặt vẫn đỏ bừng, lau tai trả lời vâng.
"Cô gái nhỏ khá có sức hút," Du Nhậm nói, Thánh học nhìn thấy chị lúc xuống tầng, chào hỏi bằng ánh mắt, đầu chỉ khẽ gật.
"Cậu ấy..." Viên Liễu cào tóc mái.
Ngày mai cô bé vẫn đến đây đợi em sao? Vậy có lẽ em cần linh hoạt hơn. Du Nhậm cong mắt cười: "Đi thôi?"
Viên Liễu theo Du Nhậm lên xe, đến đường cao tốc vẫn cau mày, Du Nhậm nói em còn trẻ, đừng nhăn nhó thế.
"Chị... sao chị không hỏi?" Viên Liễu đang để bụng điều này.
Du Nhậm cười, vặn nhỏ âm lượng: "Em mong chị hỏi à? Hay là muốn thấy chị sẽ đánh giá cuộc nói chuyện của em với tâm trạng và biểu cảm như thế nào?" Du Nhậm nói, chị chỉ nghe được câu được câu chăng, vì nước mỳ ngon hơn cuộc hội thoại của các em, chị không thể phân tâm.
"Không thể phân tâm, mà vẫn nghe thấy?" Viên Liễu nghiêng đầu nhìn Du Nhậm, không ngờ tai chị cũng đo đỏ.
Du Nhậm trầm ngâm một lát: "Em có thế giới của riêng em. Chị rất vui vì thế giới của em ấm áp và trong sáng, không tinh khiết như nước cất sau khi lọc, em biết những tạp chất kết tủa dưới đáy, có thể nói ra quan điểm 'linh hoạt'."
"Chương Nhược Hội nói hơi hơi thích em." Viên Liễu cắn môi dưới, vẫn thành thật nói ra nội dung về thời thì thầm của Thánh học bên tai.
Sắc mặt Du Nhậm khẽ biến động: "Vậy thì thật tốt, em có sức hút."
Cô gái nhỏ như có chút hụt hẫng, Du Nhậm lái xe thêm một đoạn: "Em muốn chị ghen à?"
Viên Liễu lập tức ngồi thẳng dậy, xua tay lia lịa: "Không không... ừm... cũng có chút ít ý nghĩ kỳ lạ đó."
Du Nhậm cười thoải mái: "Thứ nhất, chị không có quyền ghen. Thứ hai, chị chưa bao giờ ghen."
Hoàn toàn không cần phải ghen, nếu chị thích một người, chị sẽ rất tin tưởng người ấy. Nếu chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà đã ghen, như vậy chị đặt cảm xúc của mình ở đâu? Đặt tình cảm của người ta dành cho chị vào đâu?
Có người nói, "ghen" là gia vị của tình yêu, trong truyện và trên phim chiếu rất nhiều tình tiết hiểu lầm nhỏ như vậy, từ đó thúc đẩy mối quan hệ giữa hai bên phát triển. Nói thật, chị khó có thể đồng cảm. Ngón tay cái của Du Nhậm đệm theo điệu nhạc, "ghen" là biểu hiện quan tâm của một người đối với người còn lại, là thử thách nhỏ bé trước ham muốn độc chiếm, nhưng trong lãnh thổ tâm hồn sâu sắc của một con người, cùng lắm nó chỉ là một trạm dừng chân nhỏ.
Viên Liễu mở cửa sổ cho gió mát lùa vào: "Đúng, nên chúng ta cũng cần đa dạng khi nhìn người mình thích, và cũng cần linh hoạt, có thể nhìn ra điểm ban đầu, cũng có thể nhìn thấy vị trí xa hơn trong lãnh thổ của người ấy bằng năng lượng đó." Không bị hạn chế trong một pháo đài "chiếm hữu" nhỏ.
Du Nhậm gật đầu: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
"Vậy nên Du Nhậm..." Viên Liễu đang định hỏi thì bị Du Nhậm ngắt lời: "Chúng ta nên giữ mọi thứ ở mức cân bằng và vừa phải, không dè dặt, không quá mức, không rập khuôn." Khuôn mặt cô vẫn nóng bừng: "Tiểu Liễu, chị sẵn sàng ở bên em nhiều hơn, đặc biệt là trước khi em vào đại học."
Nuốt lại những lời còn dở dang, Viên Liễu âm thầm thở dài, chua xót tràn từ mũi cho đến mắt: "Ừm... em muốn đi vệ sinh."
Du Nhậm lái xe vào trạm phục vụ, đỗ xe, tháo dây an toàn nhìn Viên Liễu vài giây: "Chị... em... sao em mới mười sáu tuổi nhỉ?"
Viên Liễu nhìn ánh mắt bất lực và vẻ mặt thâm sâu chưa bao giờ được thấy từ Du Nhậm, nghĩ một lúc sau mới cười: "Hay là em đến đồn cảnh sát hỏi xem, có thể sửa độ tuổi được không?"
Nít ranh. Du Nhậm gõ đầu cô gái nhỏ: "Mau đi vệ sinh đi."
Nhìn Viên Liễu chạy đến trạm phục vụ, hai tay Du Nhậm ôm má, xoa xoa: "Trời ơi, ghét quá. Khó nghĩ hơn cả viết tài liệu."