Không đợi được chị đến nhà mình, vậy là Viên Liễu tự đến nhà chị nấu cơm. Buổi tiệc sinh nhật lần thứ 26 của Du Nhậm hôm đó đông đủ bạn bè đến dự.
Nhìn Mão Sinh, Du Hiểu Mẫn nghĩ đứa này cong, thấy Ấn Tú đi cùng, thầm tặc lưỡi nói hoá ra đứa này cũng cong. Cô gái bán ván sàn hồi đó rong ruổi một vòng, nào ngờ hôm nay đến thăm với tư cách là bạn gái hiện tại của bạn gái cũ của con gái mình sau mười năm chưa gặp.
Ấn Tú nhìn ván sàn trong nhà, Du Hiểu Mẫn nói may mà được Ấn Tú giới thiệu, chất lượng đúng là tốt quá.
Liếc sang Phong Niên tóc húi cua, Du Hiểu Mẫn nhìn thế nào cũng cảm thấy đứa này cong. Viện trưởng Du không nói ra nghi vấn mắc nghẹn trong lòng, chuyển tầm mắt sang Viên Liễu và Túc Hải, bụng nghĩ, chắc là hai đứa này không cong đâu nhỉ?
Các cô gái trò chuyện trong phòng khách, Túc Hải nói Edison cũng muốn tham gia cuộc vui, sao cuộc vui lại không thể thiếu anh ấy? Em bảo anh ấy ở lại tiệm cắt tóc chờ gội đầu.
Khi được hỏi Edison là ai, Túc Hải nói tạm thời là một nửa bạn trai, vì vẫn đang trong giai đoạn thử, chưa chuyển sang chính thức. Du Hiểu Mẫn thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa nhặt đỗ vừa nói chuyện với Viên Liễu trong bếp, cô gái nhỏ nói, cô ơi, để cháu làm bữa ăn hôm nay. Cô đã sinh ra chị Du Nhậm, cô vất vả nhất, người nên nghỉ ngơi hôm nay là cô mới đúng.
Du Hiểu Mẫn cảm động, muốn kéo Du Nhậm tới chỉ bảo ngay tại chỗ: "Con ăn cơm nhiều hơn Tiểu Liễu mười một năm, coi như vô ích hết sao?"
Du Nhậm nói vậy mẹ nhét con lại vào bụng đi. Cô cười, trốn tránh tay của Du Hiểu Mẫn, đi vòng tới gần Viên Liễu đang chiên thịt heo giòn: "Giòn hơn chút nhé?"
Viên Liễu nói không thành vấn đề, lát nữa em sẽ pha nước chấm đặc biệt cho chị, em thấy nước chấm mận ngọt trong của hàng thức ăn nhanh Triều Sán rất ngon, bèn học xem.
Du Nhậm giơ tay gắp một miếng thịt nóng hổi cho vào miệng, kêu lên "Á" vì bỏng, Viên Liễu lo lắng cau mày: "Ôi trời-" Chiếc thìa trong tay lệch đi, miếng thịt giòn lại rơi vào trong nồi: "Chị ăn từ từ." Viên Liễu nói lát nữa còn chiên lại, chị đừng vội.
Du Nhậm chưa ăn sáng, đành ngoan ngoãn đợi bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Du Hiểu Mẫn, cô xua tay: "Về tay nghề bếp núc, con là học sinh của Tiểu Liễu, vai vế có sao nói vậy."
Du Hiểu Mẫn nuốt chực dấu chấm hỏi, nói con có kỹ năng bếp núc gì đâu, chỉ biết mỗi ăn.
"Không sao, cháu sẽ nấu, chị ấy chỉ cần phụ trách ăn thôi." Viên Liễu ngọt ngào nói, khiến Viện trưởng Du tiếp tục cạn lời, lẩm bẩm: "Chẳng biết ai mới là mẹ." rồi quay lại phòng khách.
Viên Liễu cũng không cho Ấn Tú giúp đỡ, nói quần áo của chị Ấn Tú nhạt màu, không được để bám khói dầu. Viên Liễu một mình nấu tám món và một canh, cuối cùng khi ngồi xuống, khắp trán đã đẫm mồ hôi do nhiệt bếp gây nên.
Trước khi ăn là hoạt động bóc quà. Biết Du Nhậm thích uống trà, Mão Sinh và Ấn Tú tặng gói trà Đô Quân Mao Tiêm đã qua chọn lọc kỹ càng. Phong Niên tặng Du Nhậm một bộ thiết bị tập thể dục nhỏ dùng trong nhà, đã đặt trong phòng khách nhà Du Nhậm từ lâu. Túc Hải nói chị Du Nhậm luôn dùng túi màu đen, nên em chọn cho chị một chiếc màu đỏ cao su, đỏ vui đỏ mừng. Du Hiểu Mẫn nói: "Mấy đứa ai cũng có tâm, Thái Thái thật may mắn." Món quà của mẹ là một chiếc Lavida, được mọi người vỗ tay reo hò.
"Mẹ, con muốn lái SUV cơ." Du Nhậm dở khóc dở cười, không ngờ được mẹ mua ô tô cho mình trước khi có bằng lái, hơn nữa không phải chiếc mình mong đợi.
"Con chỉ biết làm người ta mất hứng, SUV ư? Với chiều cao của con, ngồi vào đó còn nhìn được ai?" Du Hiểu Mẫn liếc xéo, thế có muốn không? Không muốn thì mẹ tự lái.
"Muốn~" Du Nhậm vội nâng chén mời mẹ: "Cảm ơn mẹ." Cô nói bằng giọng điệu nũng nịu khiến Viên Liễu bật cười.
Mọi người liếc nhìn Viên Liễu, Túc Hải nói Tiểu Liễu, cậu không chuẩn bị gì à? Không thể nào, cậu sao có thể quên sinh nhật của chị Du Nhậm.
Viên Liễu đỏ mặt, nói quà của mình bình thường lắm, mình ngại. Du Nhậm tủm tỉm cười nhìn Viên Liễu: "Không đâu, Tiểu Liễu đã nấu cơm, tấm lòng tốt này chị rất cảm động."
Không chỉ nấu ăn, còn có thứ khác. Viên Liễu lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong cặp sách, mọi người đoán là mỹ phẩm hoặc nước hoa. Viên Liễu nhìn Du Nhậm tháo ruy băng, bóc hộp ra, là một cuốn sổ tay, nhưng nhìn như thể đã được sử dụng.
Mở ra xem, trang nào cũng đầy những mẫu trà và những dòng ghi chú bằng nét chữ ngay ngắn và đẹp mắt của Viên Liễu phía dưới.
Chỉ riêng mục lục đã chiếm ba trang, từ trang thứ tư trở đi là trà của Du Trang với tên "Lá trà Du Trang - Tùng Dương - Bách Châu", bên dưới là dòng giới thiệu: "Hình dáng chắc khỏe và dày dặn, búp xanh nhạt, màu sắc xanh tươi, hương thơm sắc nét, hương vị đậm đà và ngọt ngào".
Viên Liễu nói, chỉ có cái này là do em hái, từ lần chúng ta đến Du Trang trong dịp lễ Thanh Minh.
Phía sau là trà Vân Vụ, trà Qua Phiến, Tuyết Nha, Long Tĩnh và đủ thứ trà với mọi màu sắc khác nhau gồm nhiều chủng loại như đen, vàng, đỏ, xanh lá cây và trắng. Đây chính xác là một cuốn bách khoa toàn thư sống động về trà.
Du Nhậm ngơ ngác, nhìn Viên Liễu bằng đôi mắt không thể tin nổi, cô gái nhỏ cắn môi, ánh mắt run rẩy. Nhìn sang Ấn Tú, Ấn Tú cũng kinh ngạc: "Quá lợi hại, những ngày qua tụi chị chỉ nhìn trà đã được xử lý, chưa bao giờ thấy nhiều lá trà như vậy."
"Tiểu Liễu, em lấy ở đâu ra thế?" Du Nhậm mừng rỡ hỏi cô gái nhỏ.
Có một số lấy từ phòng thí nghiệm của bố Triệu Giai Kỳ, Viên Liễu nói, thật trùng hợp, bố của bạn cùng lớp em làm việc trong Đại học Nông nghiệp tỉnh lỵ, nghiên cứu về cây trà và trồng trọt, em lấy được rất nhiều lá trà từ chỗ chú ấy. Phần còn lại là em đăng bài lên trang web du lịch, nhờ mọi người trên mạng đến các khu du lịch hái lá trà gửi cho em. Em ra giá 5 TCOIN cho mỗi lá, nhưng hầu như họ đều không cần. Gom cả thảy lại cũng chỉ được hơn 80 loại, còn rất nhiều em chưa lấy được, chỉ đành từ từ để sau hẵng tính.
Viên Liễu nhận ra mọi người trong phòng đều đang nhìn mình, cô ấp úng: "Vậy nên em nói em ngại..."
Du Nhậm ôm chặt Viên Liễu, rưng rưng nước mắt: "Cảm ơn Tiểu Liễu, không, món quà này quá đáng quý, quá có tâm, chị thích vô cùng."
Lúc đó Viên Liễu mới cười, Túc Hải nói thôi nào Tiểu Liễu, về mặt có tâm, không ai sánh tầm với cậu, thảo nào cậu đỗ trường Số 8 còn mình đi cắt tóc.
Phong Niên rót cho Viên Liễu một cốc nước ngọt, nói quả là cao nhân, đúng là cao nhân, chị kính một ly. Mão Sinh và Ấn Tú nhìn nhau cười, đôi mắt tràn đầy sức sống của Du Hiểu Mẫn nhìn trái một cái, liếc phải một lượt: "Đứa trẻ này..." Mẹ của Viên Liễu thật giỏi, đã nuôi dạy một đứa trẻ ngoan đến vậy.
"Du Nhậm cũng dạy." Phong Niên bổ sung.
"Du Nhậm á?" Du Hiểu Mẫn cười: "Bản thân con bé còn chưa lớn."
Buổi tiệc sinh nhật lên đến cao trào, Du Hiểu Mẫn nâng cốc cảm thán: "Mấy đứa... sau này mấy đứa vẫn phải hoà thuận thế này đấy." Đôi mắt cô đỏ hoe, Du Nhậm biết ngay mẹ đang nghĩ gì, nói mẹ ơi, chúng con sẽ luôn vậy mà, mẹ đừng lo cho chúng con. Sau này chúng con sẽ chăm sóc dưỡng già cho nhau, mẹ yên tâm. Mẹ xem, mẹ đẻ ra một mình con, con mang về cho mẹ một chùm năm đứa, đáng giá không.
"Đáng giá, đáng giá." Trong sinh nhật không nói lời cụt hứng, Du Hiểu Mẫn hào sảng: "Cô uống rồi, mấy đứa cứ tự nhiên."
Rượu say tai nóng, Du Hiểu Mẫn cần nghỉ ngơi, thế là mọi người tạm biệt về nhà, Du Nhậm gọi Viên Liễu lại: "Tiểu Liễu, đợi đã." Lấy chìa khóa, thay giày, nói chúng ta đi dạo một lát.
Túc Hải hiểu ý, ôm vai bá cổ Phong Niên theo thói quen, nói chị em chúng ta đi dạo nào, Hoại Phong Niên, lần trước chị nói mời em ăn kem đúng không? Mau làm tròn nhiệm vụ. Ấn Tú và Mão Sinh nhìn Viên Liễu, cũng biết ý xuống cầu thang, vào trong xe, Ấn Tú khen: "Thật lợi hại."
Mão Sinh nói, lợi hại vì em ấy đã đặt cả trái tim mình vào đó, em đã hiểu rồi. Mão Sinh nhìn bộ quần áo được Ấn Tú may: "Ấn Tú của em mới lợi hại."
Viên Liễu lợi-hại tụt lại phía sau Du Nhậm nửa bước, Du Nhậm nói em lên đây, cô gái nhỏ tiến lên.
"Sao lại có ý nghĩ tặng mẫu trà cho chị?" Du Nhậm hỏi.
Viên Liễu nói ban đầu chỉ là đến Du Trang chơi, thấy tò mò nên hái hai chiếc lá. Sau này mới biết chị thưởng trà cùng chị Ấn Tú, trong nhà cũng bày trà cụ, nên em đoán chị thích.
Ánh mắt Du Nhậm vô cùng dịu dàng: "Chuẩn bị trong bao lâu?"
Viên Liễu nói không đến 5 tháng, đúng là phải cảm ơn Triệu Giai Kỳ, em mua cho bạn ấy bao thuốc Hatamen 5 tệ, bạn ấy đưa em đến tỉnh lỵ lấy một đống lá trà mà không cần nhiều lời, còn nhờ bố bạn ấy viết chú thích nữa, em chỉ chép lại thôi, phần còn lại là nhận chuyển phát nhanh, không cần rắc rối.
Du Nhậm nhìn Viên Liễu rất lâu, cô giãn môi: "Hình như đã lâu chúng ta chưa đến hiệu sách, dạo này em mượn sách trong thư viện Đại học Bách Châu, chắc là không cần đến..."
Cần, cần. Viên Liễu vội vàng: "Hiệu sách luôn có sách mới, đến nhanh hơn thư viện nhiều."
Vậy hãy làm một chuyến đến hiệu sách đã lâu chưa ghé, cô gái nhỏ sợ tiêu nhiều tiền của Du Nhậm, chỉ chọn hai cuốn, Du Nhậm chọn cho Viên Liễu một bộ "Người kế vị vì sao", hỏi: "Em còn thích đọc khoa học viễn tưởng không?" Sự phấn khích và khao khát trong mắt Viên Liễu mê hoặc Du Nhậm trong chốc lát, đây là niềm đam mê đọc sách thuần túy, cô xoa đầu cô gái nhỏ: "Mua đi."
Nhưng cô gái nhỏ liếc qua thời gian trên điện thoại, như muốn đi làm việc gì đó.
Du Nhậm nói chị đưa em về nhà nhé? Viên Liễu mím môi, sau đó cười lộ răng nhỏ: "Thật ra vẫn còn một món quà, nếu chị muốn, em sẽ lấy."
Du Nhậm tò mò, hỏi trong cặp của em còn có thứ gì nữa? Cô gái nhỏ nói chị đi cùng em.
Sắc trời vừa xẩm tối, họ lên taxi, Viên Liễu nói đến cung thiên văn thành phố. Du Nhậm hỏi đến đó làm gì?
Viên Liễu lấy vé ra: "Vừa hay, hôm nay bắt kịp đỉnh điểm của trận mưa sao băng Perseus, em muốn ngắm cùng chị, cần thiết bị chuyên nghiệp mới có thể nhìn rõ, hôm nay trong cung thiên văn rất đông, phải hẹn lấy vé trước." Vậy nên, mỗi người chỉ được xem nửa phút.
Còn nữa, em không biết liệu ta có kịp thật không. Viên Liễu lo rằng chuyến đi này sẽ vô ích.
Bỗng chốc, trái tim Du Nhậm nhộn nhạo, cô nói không sao, nếu không thấy Perseus, vẫn có thể ngắm nhiều chòm sao khác.
Đã nhiều người đam mê thiên văn đang chờ trước đài quan sát, trước kính thiên văn quang học và kính thiên văn mặt trời chỉ toàn người là người đang lịch sự xếp hàng, số người ngắm sao bằng ống nhòm riêng lại càng nhiều hơn nữa. Khi đến lượt Viên Liễu và Du Nhậm, cô gái nhỏ cho chị xem trước, Du Nhậm nói đã nhìn thấy, đó là mặt trăng.
Chỉ thấy quả cầu trắng vàng bề mặt nhấp nhô chỗ lồi chỗ lõm, rải rác những miệng núi mang hình vòng cung. Du Nhậm giơ ống nhòm lên: "Tiểu Liễu, em cũng nhìn này."
Viên Liễu cũng đặt tay lên, sau khi chạm vào một ngón tay mềm mại và mảnh mai, cô lập tức rút lại, chắp sau lưng, ngẩng đầu lên, khắc sâu vầng trăng đêm nay vào lòng.
Đã hết giờ, họ luyến tiếc nhường chỗ, có người bên cạnh nói: "Trăng thì lúc nào cũng thấy, đã đến đây là phải ngắm mưa sao băng. Đấy mới là cảnh tượng hiếm có khó tìm."
Du Nhậm cười: "Trăng bình thường, nhưng đêm nay khác thường."
Tim Viên Liễu ngừng một nhịp, cô cười, sóng vai Du Nhậm lui về phía sau đám đông, tìm chỗ dừng chân trên đài quan sát tiếp tục ngắm trăng.
"Nếu người xưa nhìn thấy mặt trăng rõ ràng đến thế, không biết bao nhiêu trí tưởng tượng của họ sẽ vỡ vụn." Du Nhậm nói: "Nếu vậy, rất có thể họ đã không viết nên những danh ngôn để đời về ánh trăng."
Cô nghiêng đầu nhìn Viên Liễu, ánh mắt cô gái nhỏ có chút thất vọng: "Nghe nói phải đợi đến hơn 11 giờ đêm mới có mưa sao băng Lyra."
Không, Tiểu Liễu, chị đã thấy cảnh thiên văn đẹp đẽ nhất. Ánh trăng sáng tỏ chân thực hơn cả, cũng như cuộc sống, nó khiến chị bình tĩnh hơn, trong bình tĩnh còn có thư thái. Cảm ơn Tiểu Liễu, đây là món quà lãng mạn nhất chị từng được nhận trong đời.
Đôi mắt Du Nhậm loé sáng, không nói gì thêm, chỉ cùng Viên Liễu ngẩng đầu ngắm bầu trời, cô gái nhỏ cũng không phá vỡ khoảnh khắc. Đôi mắt Viên Liễu tựa như món quà hôm nay, trong trẻo đến mức khiến lòng Du Nhậm đau xót. Thực ra Du Nhậm có thể bao dung tất cả những điều Viên Liễu muốn nói đêm nay, nhưng Viên Liễu chỉ cười: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."
Natsume Sōseki hiểu lòng người thật đấy, còn cô thì nhịn không nổi.