Ấn Tú thay quần áo xong, lớp trang điểm trên mặt lúc đầu nhạt lúc sau đậm, vẫn không hài lòng, lại lấy bông tẩy trang ra lau. Mão Sinh nói để em giúp chị.
Mão Sinh không còn chỉ biết hoá trang diễn kịch như ngày xưa, giờ đây cô đã cải thiện kỹ năng trang điểm hàng ngày sau thời gian sống cùng Tôn Điềm và Phượng Tường: "Đánh phấn mắt đậm hơn chút, màu vàng nhé?" Mão Sinh hỏi khi thấy Ấn Tú nhìn vào bảng màu sặc sỡ trên bàn trang điểm.
"Quá phô trương nhỉ?" Ấn Tú tần ngần, thực ra không phải vì sợ phấn mắt quá nổi, mà là không tự tin với lần gặp lại Du Nhậm hôm nay: "Mão Sinh, chị... món quà chị chọn cho Du Nhậm, liệu em ấy có thích không?"
"Chắc chắn sẽ thích." Mão Sinh nói Du Nhậm không thích trang điểm, cũng không cầu kỳ vấn đề quần áo vì lý do công việc, chị tặng bạn ấy thực phẩm bổ sung là đủ hữu dụng, bạn ấy thường thức khuya, cần bổ sung.
Trong hơn một tháng Ấn Tú trở về, thực ra cô không vội làm gì cả. Căn nhà ở Ninh Ba vẫn đang trong quá trình bán, hiện không có nhiều tiền nên phải chuẩn bị về mặt tư duy. Ngoài bất động sản, cô còn làm quen lại với tình hình thị trường cửa hàng trực tuyến. Xem ra vẫn là những mô hình nền tảng đó sau bao nhiêu năm trôi qua, nhưng chi tiết vận hành và tâm lý người dùng đã phát sinh nhiều thay đổi. Không chỉ nấu ăn và đưa Tiểu Tiểu đến trường, chỉ riêng ghi chép về những việc trên đã gần kín một cuốn sổ của Ấn Tú. Điều quan trọng hơn cả là phải đối mặt với Triệu Lan và Vương Lê, cũng như Du Nhậm.
Sau chuyến du lịch Ninh Ba, Ấn Tú lập tức đến nhà xin lỗi hai vị phụ huynh, Triệu Lan nói con không làm gì sai, chỉ là vô tình lọt bẫy của người khác khi làm ăn mà thôi. Đã vất vả nhiều năm, chỉ cần về sống tốt với Mão Sinh là được. Triệu Lan nói xong, Vương Lê chỉ bổ sung thêm một câu: "Có thời gian hãy đi xem kịch nhiều hơn nhé, nghe Mão Sinh kể con rất thích nghe kịch."
Rất nhiều khó khăn từng tưởng tượng trước khi ra tù đều không xảy ra, ngay cả bất đồng với Ấn Tiểu Thường cũng chỉ là đấu khẩu chứ không đến mức cào nát mặt nhau. Ấn Tú hỏi Mão Sinh tại sao? Cô không thể tin được tất thảy đều suôn sẻ, lúc nào cũng lo sợ có chuyện gì đó sẽ kéo cô xuống vực sâu. Cô lớn lên trong nỗi thấp thỏm lo sợ, luôn thăng trầm bất định, nếu cuộc sống quá bình lặng, trong lòng ắt cảm thấy bất an.
"Chị đã gian khổ đủ đường, khổ tận cam lai cũng là lẽ thường tình." Mão Sinh nói chèo đèo vượt suối thành quen, được ngồi cáp treo lại lạ lẫm không tưởng. Nhưng chị phải tin, cáp treo của chúng ta rất chắc chắn. Nếu chị không tin, chúng ta sẽ kiểm tra lại từ đầu đến cuối một lượt. Trạm kiểm tra đầu tiên là gia đình, trạm thứ hai là bạn bè.
Những người chị em trong trường Số 23 của Ấn Tú vẫn chưa nghe tin cô đã ra tù, ở Bách Châu cô chỉ có duy nhất một người bạn là Mão Sinh, còn lại đều là đối tác xã giao làm ăn trước đây. Nhưng Mão Sinh nói, chị còn có thể có thêm vài người bạn, Tiểu Hoài, Tiểu Liễu, Tiểu Hải... và Du Nhậm. Tuy bữa ăn hôm nay trên danh nghĩa em chiêu đãi, nhưng công lao của Du Nhậm cũng góp phần nhiều. Bạn ấy nói không nên đặt phòng riêng trong nhà hàng hải sản, ăn rất áp lực. Hãy đến cửa hàng buffet, vừa ăn vừa trò chuyện.
Ấn Tú biết về công việc hiện tại của Du Nhậm, cho rằng có lẽ Du Nhậm không thích hợp gặp mình.
Mão Sinh đánh phấn mắt và làm sáng da cho Ấn Tú: "Du Nhậm cũng lo chị sẽ nghĩ như vậy, muốn em chuyển lời rằng bạn ấy đã coi chị là bạn." Cuối cùng nâng mặt Ấn Tú lên, Mão Sinh hôn lên môi cô: "Ấn Tú, chị thực sự rất xinh."
Ấn Tú và Mão Sinh đều mặc đồ màu trắng, một người mặc áo nỉ len có khóa kéo, người còn lại mặc áo chui đầu. Ban đầu Ấn Tú định thay vì không muốn ăn mặc quá giống cặp đôi với Mão Sinh. Mão Sinh không chịu, nói chị mặc cái này đẹp lắm. Cặp đôi hay không mặc kệ người ta bàn tán, đeo kính râm vào đâu ai biết là ai?
Khi cặp đôi ăn mặc như hai người mới yêu xuất hiện trong quán buffet, Túc Hải và Viên Liễu đến trước đều sửng sốt trong giây lát, Túc Hải cảm thán: "Đôi bạn trẻ thật xứng đôi." Ấn Tú nhìn Viên Liễu lại càng bất ngờ hơn: "Tiểu Liễu cao vậy à."
Du Nhậm vẫn đang trên đường đến, Mão Sinh nói nếu đói thì có thể ăn trước, hôm nay cố gắng vét hết ví tiền của chị nhé. Túc Hải và Viên Liễu vẫn rụt rè không động đậy, Túc Hải nói đợi chị Du Nhậm, chúng ta trò chuyện trước, ví tiền của chị đừng nôn nóng, em sẽ ăn sạch.
Nhắc đến couple của Mão Sinh, nói về đôi nào cũng khiến Mão Sinh mặt đỏ tía tai vì kinh ngạc, cô giải thích với Ấn Tú: "Là do mọi người trên mạng làm bừa, họ ghép hai bức ảnh lại với nhau và nói là couple." Ấn Tú lấy điện thoại ra nhấp vào siêu thoại, sau vài bài đăng lướt thấy, không nhịn được mà khẽ cười: "Đều khá hợp." Chỉ là cặp Lê Sinh (lê non) là không được, lê chín cũng không được, đại bất kính.
Mão Sinh dở khóc dở cười, một tay đặt trên đầu gối đan xen mười ngón tay với Ấn Tú: "Cùng lắm là hợp trên sân khấu, dưới sân khấu em là hoa đã có chủ."
Túc Hải tặc lưỡi: "Thanh niên trẻ các chị ngọt ngào chết em." Được ship trực tiếp khiến Túc Hải vui quên trời đất, trong khi Viên Liễu thì âm thầm quan sát Mão Sinh và Ấn Tú, cảm thấy người khốn khổ nhất bữa ăn ngày hôm nay phải là chị Du Nhậm mới phải. Chị một mình bước đi trên một con đường không ai biết, chẳng ai hay, đi mãi cho đến khi không còn cảm thấy đau và xót nữa. Hôm nay sắp phải nhìn tận mắt cặp đôi người ta ngọt ngào bên nhau, chẳng phải chị Du Nhậm sẽ như chịu tra tấn sao? Bạch Mão Sinh đúng là không có trái tim. Ánh mắt Viên Liễu nhìn Mão Sinh nhiều thêm vẻ nghiêm nghị và soi xét.
Mão Sinh chú ý thấy: "Tiểu Liễu, em đói bụng à?"
"Em vẫn chưa đói." Viên Liễu cúi đầu uống nước giấu đi, thôi vậy, chuyển sang quan sát Ấn Tú. Sự trưởng thành của chị thuê nhà cũ bắt đầu từ ánh mắt - Trông chị Ấn Tú thật trầm lắng, không thể hiện rõ mọi hỉ nộ ái ố lên mặt như Bạch Mão Sinh.
Ấn Tú bắt gặp ánh mắt của Viên Liễu, sau đó nhìn sang Túc Hải, nói ra ý nghĩ đã ấp ủ bấy lâu nay: "Tiểu Liễu, Tiểu Hải, chúng ta đã nhiều năm không gặp, hơn nữa các em vẫn là những đứa trẻ nửa người lớn, đáng ra chị không nên nói trực tiếp thế này..."
Mão Sinh biết Ấn Tú sắp nói gì, sắc mặt cô cứng lại: "Ấn Tú?" Cô khẽ lắc đầu, nhưng Ấn Tú nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Mão Sinh, nói tiếp: "Chị là bạn gái của Mão Sinh. Chắc hẳn các em đều tò mò vì thường thấy Mão Sinh chăm sóc Tiểu Tiểu mấy năm nay, nhưng không thấy chị đâu".
Túc Hải gật đầu lia lịa, vâng, vâng, vâng, sau đó dịch mông ngồi ngay ngắn: "Tại sao?" Sắp nói về chuyện hôn nhân quá khứ sao? Túc Hải không có hứng thú, cô chỉ muốn nghe cảm xúc của hai người trước mặt, đu couple mô phỏng cũng không thú vị thế này. Viên Liễu cũng chăm chú nhìn Ấn Tú, tò mò không biết phỏng đoán của mình đúng hay sai.
"Chị đã ở trong trại tạm giam và sau song sắt gần bốn năm, cũng chính là theo cách nói nôm na, là đi tù." Cho đến nay Ấn Tú vẫn không đổi thói quen ngồi thẳng lưng, vô cùng căng thẳng khi có người lạ đến gần và cũng sợ nghe thấy tiếng còi cảnh sát, ngay cả gu ăn uống cũng bị nơi ngục tù điều chỉnh nhạt hơn rất nhiều. Cô sợ bị phát hiện ra quá khứ lầm lỗi của mình, chứ đừng nói đến chủ động thú nhận với người khác.
Nhưng Mão Sinh nói "bạn", nói Du Nhậm đã coi chị là "bạn", do đó cô không muốn che giấu trong bữa tụ họp. Nếu Du Nhậm và Mão Sinh phải che giấu quá khứ của cô trước mặt hai đứa trẻ nửa người lớn, chẳng thà cô tự giải thích rõ ràng. Kể từ khi Ấn Tú trả hết nợ cho Anh Hạo, cột sống của cô không bao giờ cong nữa, trừ khoảng thời gian còn ở trong tù.
Nghe vậy, Túc Hải và Viên Liễu hoảng loạn nhìn nhau, Viên Liễu nhỏ giọng hỏi: "Tại... tại sao?" Những người phải vào tù mà họ có thể nghĩ tới đều liên quan đến lừa đảo, gian lận, bắt cóc hoặc bạo lực. Thực sự không thể ngờ, người chị thanh tú và điềm tĩnh trước mặt cũng bao gồm trong đó.
Viên Liễu không thể hiểu nổi, đi tù ư? Bạch Mão Sinh thà đợi chị Ấn Tú trong tù còn hơn ở bên Du Nhậm. Cô nhìn Mão Sinh, chỉ thấy làn thu thuỷ trong mắt Mão Sinh thương xót nhìn Ấn Tú, lúc này cô không hề mù.
"Ừ, chị hợp tác làm ăn với người ta, bị vướng vào bẫy nợ của họ, họ đã chạy trốn, chị phải chịu trách nhiệm." Cổ họng Ấn Tú khô khốc vì căng thẳng, nói xong, hai mắt cô hơi rũ xuống, Túc Hải rót cho Ấn Tú một ly nước chanh: "Ồ, vậy sau này chị đừng để bị lừa nữa."
"Phải." Viên Liễu gật đầu.
Mũi Ấn Tú nghèn nghẹt một cảm giác cay xót, cô cười: "Ừ, chị sẽ nhớ lâu." Mão Sinh nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cô, đó là tín hiệu an ủi. Ấn Tú ngước mắt lên: "Nói ra được thật tốt."
"Chị yên tâm, chúng em sẽ không nói lung tung với người khác." Viên Liễu nói vậy khiến Mão Sinh thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không ngờ Du Nhậm đã đến cạnh gian ghế của mình. Một tay Du Nhậm vòng tay qua cổ Viên Liễu, cười nhìn Ấn Tú: "Ấn Tú."
Ấn Tú sửng sốt, không nghĩ rằng Du Nhậm cũng trổ mã xinh đẹp đến vậy, khắp người toả ra cảm giác nhã nhặn và thanh khiết. Ấn Tú bất giác đứng dậy, Du Nhậm cũng bước tới: "Em nghĩ một cái ôm sẽ tốt hơn." Giang tay trao cho Ấn Tú một cái ôm nhiệt tình. Bóng tối từ nhiều năm trước giữa hai người đã biến mất từ lâu, Du Nhậm cảm khái, Ấn Tú cảm động, Mão Sinh bùi ngùi, Túc Hải cười tủm tỉm ngồi xem, chỉ có Viên Liễu thấy thật chưng hửng - phong thái cao thượng này của chị đã lấn át biết bao nhiêu người? Bạch Mão Sinh có mắt như mù. Do vậy, Du Nhậm càng rộng lượng, Viên Liễu càng oán hận nhìn Mão Sinh.
Du Nhậm chen vào giữa Viên Liễu và Túc Hải, nhìn Viên Liễu: "Tiểu Liễu, giúp chị lấy đồ ăn được không? Đừng lấy các loại thịt, càng thanh đạm càng tốt." Sau đó nhìn Túc Hải: "Tiểu Hải, chị muốn uống nước trái cây."
Ấn Tú ngầm hiểu, cũng nhìn Mão Sinh: "Em cũng lấy giúp chị nhé?"
Thế là Mão Sinh dẫn hai cô bé mang đĩa đi chọn món, trong khi Túc Hải đang nghĩ nên ăn cá hồi hay cá ngừ thì Viên Liễu không ngừng quay đầu lại nhìn tình hình Du Nhậm và Ấn Tú. "Này, sao thế?" Túc Hải suýt nữa đâm phải Viên Liễu.
"Mình đang vội." Viên Liễu nói.
"Vội cái gì? Cứ thong thả chọn, nhìn Trời của cậu không có vẻ đói lắm." Đĩa của Túc Hải bắt đầu chất đầy: "Tiểu Liễu, chị Du Nhậm thích uống nước trái cây gì?"
"Chị ấy không kén chọn nước trái cây, đừng ngọt quá là được." Viên Liễu lại quay đầu nhìn Du Nhậm, không nghe rõ chị nói gì, trên mặt chị và Ấn Tú đều phảng phất nụ cười tự nhiên. Cảnh tượng tình địch ghen tuông mà cô bé hằng lo lắng không hề xảy ra, Viên Liễu càng lấy làm lạ liếc nhìn Mão Sinh.
Du Nhậm nhân cơ hội dụ mọi người đi để trò chuyện với Ấn Tú, khi Ấn Tú nói muốn xin lỗi chuyện năm đó, Du Nhậm ngăn lại: "Đã gần mười năm rồi." Du Nhậm nói chuyện tình cảm không phải trách nhiệm của chị phải xin lỗi, đó là duyên phận của chị với Mão Sinh. Nếu phải tìm lỗi sai, thì là do tuổi tác.
Ấn Tú cẩn thận ngẫm nghĩ lời của Du Nhậm, gật đầu đáp: "Khi tuổi còn trẻ, chị chỉ chăm chăm làm việc và yêu đương với tâm thế không quan tâm đến hậu quả."
Du Nhậm nói em rất ngưỡng mộ chị, tay trắng dựng nên cơ đồ và lang bạt từ Ninh Ba trở ra, em cũng tin rằng sau này chị sẽ tốt hơn. Vì bây giờ có Mão Sinh, có gia đình và bạn bè ủng hộ chị.
Ấn Tú nói sau vài năm trong đó, chị không thể theo kịp nhiều thứ, vẫn cần phải học hỏi.
"Đó cũng là món quà hôm nay em mang đến cho chị." Du Nhậm lấy ra hai tấm vé: "Hội chợ thương mại cửa hàng trực tuyến tháng 4 toàn thành phố, chị có thể đến xem tình hình thị trường hiện tại và động thái chính sách." Nhận lấy tấm vé vào cửa, Ấn Tú cảm kích nhìn Du Nhậm, cô gái đối diện nhìn Mão Sinh đằng xa: "Chị có thể nhờ Mão Sinh đi cùng, mấy năm qua bạn ấy luôn làm tài xế cho tụi em, cũng đã đến lúc trả lại cho chị."
Mặt khác, Viên Liễu từ phía xa nhìn sắc mặt hai người mà càng thấy khó hiểu, nếu đây chỉ là diễn thì Ấn Tú xứng đáng nhận giải Quả cầu vàng, còn Du Nhậm sẽ giành giải Tiểu Kim Nhân. Họ thực sự không có khúc mắc thế sao? Bản thân Viên Liễu đang tủi thân muốn chết thay phần Du Nhậm.
Đúng lúc đó Túc Hải mang đồ uống lên bàn trước, đưa cho Du Nhậm một ly nước ép kiwi, Du Nhậm cầm lên cảm ơn Túc Hải. "Chị Du Nhậm, em đoán chị thích kiwi."
Du Nhậm sững sờ, đột ngột cô trượt tay, một ít nước hoa quả đổ ra bàn và lên người, Du Nhậm vội vàng xin lỗi rồi đi vào phòng vệ sinh lau.
Viên Liễu nhìn thấy Du Nhậm cau mày, đang do dự không biết có nên đuổi theo hay không, "Hả? Du Nhậm sao thế?" Mão Sinh cũng đi tới, hỏi.
"Chị đoán xem?!" Viên Liễu giẫm mạnh lên chân Mão Sinh, để lại dấu chân trên đôi Martin màu xám của Mão Sinh.
"Á..." Mão Sinh lắc chân: "Sao vậy?" Nhìn cô gái: "Tiểu Liễu, chị thấy hôm nay em rất có ý kiến với chị."
"Bạch Mão Sinh, đúng vậy đấy, em không chịu nổi chị, chị..." Đôi mắt Viên Liễu đỏ ngầu: "Chị quá bắt nạt người ta, chị đúng là mù." Nhưng đáng ra nên cảm ơn vì Mão Sinh mù mới phải. Khi cô bé đang rưng rưng nước mắt, Du Nhậm lau nước trái cây đi tới: "Tiểu Liễu? Mão Sinh?"
Cảnh tượng này có chút kỳ lạ, Tiểu Liễu sẽ không lợi dụng ngày hôm nay để ngu ngốc tỏ tình đâu đúng không? Trong đầu cô nhanh chóng đưa ra quyết định, kéo cánh tay Viên Liễu: "Tiểu Liễu?" Tiếng an ủi ấm áp khiến Liễu không chịu được nữa, cô bé ôm Du Nhậm: "Chị, chị... có buồn không? Chúng ta về nhà đi, đừng ăn bữa này nữa, chúng ta sẽ không nhịn cục tức này."
Du Nhậm nói chị không buồn, đi thôi, Tiểu Liễu, chị đi dạo cùng em. Cô ra hiệu bằng mắt với Mão Sinh rằng lát nữa sẽ quay lại.
Mão Sinh về chỗ ngồi, vẫn đang nghĩ về cảnh tượng quái lạ ban nãy, Túc Hải đã ăn được nửa đĩa, ngẩng đầu lên: "Ơ, sao các chị không ăn?" Sao Tiểu Liễu và chị Du Nhậm lại ra ngoài vậy? Haha, thế là Tiểu Liễu lại được dịp vui.
"Sao lại được dịp vui? Cô bé... vừa khóc kia mà." Mão Sinh bối rối. Con gái tuổi dậy thì thật đa sầu đa cảm, không giống mình hồi đó, ngày nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến việc gặp bạn gái, rất tập trung.
"Vui quá nên khóc đó." Túc Hải chớp mắt: "Để xem nói cho chị biết... thôi tốt nhất em không nên nói... mà thôi để em nói một ít vậy... Tiểu Liễu thích Trời hôm nay lắm."
Mão Sinh ngu người, lay trán: "Chị... chị chẳng hiểu nổi mấy đứa." Cô chỉ cảm thấy bỗng dưng đau đầu, nhìn sang Ấn Tú, người yêu nở nụ cười cay đắng trên môi. Ấn Tú cắn một miếng, cũng giẫm lên chân Mão Sinh.
Tại sao? Mão Sinh nhe răng không hiểu.
"Tập trung ăn đi, lát nữa nói ít thôi." Ấn Tú bỏ thức ăn sang đĩa của Mão Sinh, ánh mắt đầy tươi tắn, khẩu hình miệng nói "ngoan".
Túc Hải bỏ càng cua trong tay xuống, vui vẻ nhướn mày: "Đu được rồi." tranh thủ gửi tin nhắn cho Hoại Phong Niên: "Nhìn thấy gì chưa? Chỉ thiếu chị thôi. Hoại Phong Niên, chị kể cho em biết chị Bạch và chị Ấn Tú đến với nhau như thế nào đi. Em thề sẽ không nói cho ai."
Phong Niên đáp: "Đây là câu chuyện rất lâu rất lâu về trước. Họ bắt đầu như thế nào, nhóc cứ hỏi người trong cuộc, nhưng đừng hỏi trước mặt Du Nhậm."
Túc Hải húp thêm miếng mì Ý, đang định trả lời "Vâng" thì tay đột nhiên dừng lại: "Tại sao? Tình tay ba à?"
Phong Niên nói, không phải, nhưng do đánh chữ quá nhanh khiến tin nhắn gửi đi thành "không chỉ". Sai một ly đi một dặm. Túc Hải mắc nghẹn vì sốc. Thanh niên các chị thật dồi dào sinh lực. "Không chỉ" nghĩa là nhiều hơn ba người?
Túc Hải uống xong nước ngọt, ợ lên: "Chị Bạch, nhân lúc bây giờ chỉ có ba người chúng ta, chị kể cho em nghe đi, các chị là tình tay mấy?"
Phải, rốt cuộc là mấy tay? Nhà phân phối bách hợp Bách Châu của Túc Hải chính thức khai trương: "Chị, chị Ấn Tú, có phải có cả Du Nhậm?"
Mới có ba tay, Túc Hải cười: "Thế... có Hoại Phong Niên không?" Chắc là trước đây chị ấy độc thân, có chị Tống là mối tình đầu. Túc Hải tin vào quan sát và kết luận của mình: "Này, sao hai chị không nói gì?" Túc Hải hỏi cặp đôi đối diện.
"Tiểu Hải," Mão Sinh nhất thời không biết nói gì, Ấn Tú tiếp lời: "Tiểu Hải, bất kể trước đây từng có bao nhiêu người, sau cùng vẫn phải tìm nửa kia trong cuộc sống, là chuyện của hai người." Có vài đoạn đường ta phải tìm người đồng hành cùng đi.
"Ồ..." Túc Hải bị thuyết phục, vậy mình tìm ai? Cô gái liếc nhìn điện thoại, ánh mắt nặng trĩu mây mù.