Dù phải chín giờ tối Vương Lê mới về đến thành phố Bách Châu, Triệu Lan cũng đã dọn dẹp căn nhà trong khu chung cư Kim Hồ bên cạnh sạch sẽ từ trong ra ngoài, song cô vẫn muốn thay mới đệm và vỏ chăn cho sư tỷ. Lần này Vương Lê đi vắng hai mươi ngày, Triệu Lan phơi chăn cho sư tỷ ba lần. Ngày nào cũng nói "Ngày mai sẽ về", nhưng không hiểu sao lần nào cũng lùi cho đến tận hôm nay.
Hai chị em đã làm hàng xóm sống cạnh nhau được hai năm, Vương Lê đã hình thành thói quen bất cứ khi nào có thời gian đều sẽ đến nhà sư muội dùng bữa. Trên đường đi, cô gặp một người quen cùng ngành chào hỏi: "Vương đoàn lại đích thân đến dạy à?" Lần nào Vương Lê cũng gật đầu: "Ừ."
Mặc dù dạ dày cô bé hơn con mèo nhưng con người vẫn cần được nuôi dưỡng bằng ngũ cốc và rau quả. Triệu Lan chăm cô ăn uống, trông cô húp canh, nhưng thân hình của Vương Lê cứ như thể đã được cố định, ăn bao nhiêu cũng không béo. Cô còn đùa: "Học phí đúng là không đắt, chỉ cần mỗi bữa một bát cơm là đủ".
Như thường lệ, Triệu Lan thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm lúc 5 giờ 20. Ông Giả bên phòng quản lý từng theo đuổi Triệu Lan bước vào văn phòng đối diện (phòng của Triệu Lan) tán dóc để tiện xem tổng thư ký đã đi chưa. Sau năm bảy câu trò chuyện, chủ đề quay trở lại Vương Lê: "Tuần nào cô ấy cũng nghỉ phép để chạy lên tỉnh, cuộc họp chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa giữa Cục và đoàn kịch thứ Năm tuần này bị hoãn lại vì Vương Lê vẫn chưa về Bách Châu."
Nghe giọng điệu là biết đang bất bình với Vương Lê, lại còn là trước mặt Triệu Lan. Trong Cục ai cũng biết hai người họ là chị em năm xưa, con gái của Triệu Lan được gửi đến cửa nhà Vương Lê tận tay dạy dỗ, quả nhiên Triệu Lan không thích nghe lời này: "Ông Giả nói thế là sao? Vương Lê vốn đã kiêm nhiều chức vụ, chẳng phải Sở Văn hoá gọi cô ấy đi à?"
Ông Giả chỉ chờ cô nói thế: "Cô vẫn chưa biết phải không? Cô ấy không chỉ đến Sở Văn hóa, Vương Lê còn đến Bệnh viện Nhân dân số 1 trong tỉnh đã hơn hai năm, cứ cách một thời gian là lại phải hóa trị."
Hai chữ "hóa trị" khiến đôi tai Triệu Lan ù đi: "Bệnh viện nào? Hóa trị gì?"
Ông Giả giữ miếng cao dán trên cổ, nơi có mảnh da nhỏ bị người vợ thứ hai cào ra: "Cô vẫn chưa biết à?" Chỉ khi thấy ánh mắt lo lắng của Triệu Lan, ông mới thoải mái: "Bệnh ung thư hạch hay gì đấy, tôi cũng chỉ biết qua miệng cô Lê trong đoàn kịch. Giấu giỏi thật đấy, những hai năm, dạo này bị thúc giục mới nói ra sự thật - Triệu Lan à, cô - "
Triệu Lan không quan tâm ông ấy đã nói tới ý chính hay chưa, cũng chẳng màng sếp có ở đó hay không, lập tức xách túi chạy về nhà. Về đến nhà ngay lập tức bấm số điện thoại di động của Vương Lê, đợi gần như thể thế giới sắp tận thế, Vương Lê mới trả lời vui vẻ: "Đang lên đường rồi đây."
Đầu bên kia chỉ có tiếng hô hấp gấp gáp, Vương Lê nhận ra điều gì đó bất thường, áp sát điện thoại: "A Lan? Có chuyện gì thế?"
"Vâng, em đã biết, tối nay chị muốn ăn gì?" Triệu Lan không kìm được nước mắt, cố gắng nói chuyện với Vương Lê bằng giọng điệu bình thường.
"Không có yêu cầu gì đặc biệt, có gì ăn nấy." Nghe như Vương Lê đang rất vui vẻ: "Chị lại làm phiền em dọn dẹp nhà cửa cho chị à?"
"Không phiền." Hôm nay Triệu Lan vô cùng dịu dàng, lau nước mắt, mím môi: "Vậy em đến cửa chung cư đón chị... Em không sợ người ta nhìn thấy, em đã nói đấy, qua đầu đường Cận Hy nhớ gọi cho em." Triệu Lan kết thúc bằng giọng điệu cứng rắn: "Đừng làm việc trong xe, ngủ thêm một chút." Vốn nghĩ vẫn đủ thời gian, Triệu Lan bỗng trở nên khẩn trương. Chạy đến nhà Vương Lê thay một bộ chăn sạch sẽ rồi vội vàng đi chợ mua hai con gà xương đen.
Triệu Lan về nhà, cặm cụi hầm canh xào rau đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, con gái Bạch Mão Sinh vừa thong thả về đến nhà, chào mẹ xong lập tức chạy thẳng đến trước máy tính. Đang sợ lại sắp bị mẹ Triệu Lan càm ràm "Đâu có giống một người chuẩn bị thi cấp 3", vậy mà chơi game được một lúc vẫn không thấy mẹ vào phòng.
Triệu Lan mãi đến hơn bảy giờ tối mới gọi Bạch Mão Sinh ăn cơm, Bạch Mão Sinh tắt game đi ra phòng khách, phát hiện cơm nước đã xong xuôi, nhưng Triệu Lan thì ngồi thẫn thờ trước bàn ăn.
"Mẹ, đợi sư phụ về chúng ta cùng ăn à?" Bạch Mão Sinh hỏi.
"Ừ," Hai mắt Triệu Lan đỏ hoe, như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ: "Con ăn trước đi, mẹ đang đợi sư phụ của con."
Bạch Mão Sinh ăn trong yên lặng được một lúc, thấy Triệu Lan lại rơi nước mắt, cô bé sợ hãi đưa khăn giấy cho mẹ: "Mẹ, mẹ sao thế?" Triệu Lan luôn hiền từ và nghiêm khắc đan xen trước mặt cô bé, rất hiếm khi rơi lệ. Cho dù cha cô mất từ khi cô học lớp một tiểu học nhưng cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ yếu mềm của mẹ mình.
Triệu Lan lau nước mắt: "Mão Sinh, con ăn tối xong về phòng làm bài tập hoặc chơi máy tính nhé, mẹ muốn nói chuyện với sư phụ con, con đừng làm phiền, được không?"
Bạch Mão Sinh gật đầu: "Sư phụ xảy ra chuyện gì ạ?"
Triệu Lan không trả lời, chỉ giục con ăn. Bạch Mão Sinh thấy có những lúc chơi game thật nhàm chán, cô chơi đến chín giờ mười lăm, tiếng điện thoại bên ngoài vang lên, Triệu Lan nhấc máy, sau đó là tiếng mẹ đóng cửa đi ra ngoài. Trong lòng Bạch Mão Sinh cũng không khỏi lo lắng.
Xuống xe, Vương Lê xách bốn túi to túi nhỏ, tài xế của đoàn nói muốn xách đồ cho cô, Triệu Lan cầm một đôi, đẩy một cái và vác cái còn lại: "Không cần đâu, để tôi xách cho sư tỷ." Vương Lê muốn giúp một tay nhưng bị Triệu Lan bướng bỉnh tránh né.
Hai người đi vào chung cư, đi bộ khoảng trăm mét đến trước tòa nhà, vốn đã thấp thỏm suốt chặng đường, Vương Lê nói: "Chị mới là người hát Sinh, sao có thể để hoa đán làm cu li?"
"Em xách được." Triệu Lan nhẹ nhàng nói, ba chân bốn cẳng nhanh chóng chuyển túi xách và vali về nhà trên tầng năm, rồi lại xuống tầng tìm Vương Lê, chợt thấy dáng vẻ sư tỷ bước đi chậm rãi lên cầu thang, tim cô đau nhói, đưa tay ra đỡ sư tỷ.
Vương Lê hiểu mọi chuyện đã bị lộ, cô nặn ra một nụ cười: "Chỉ là bị tê chân vì ngồi mấy tiếng đồng hồ trong xe thôi."
Triệu Lan lại nói "đừng vội", đỡ eo sư tỷ, tay còn lại nắm lấy cổ tay Vương Lê. Đến khi trở về nhà, trên cổ tay của sư tỷ có hằn vài vết đỏ. Triệu Lan lo lắng nhìn chằm chằm: "Em... em có làm chị đau không?"
"Là do chị quá trắng." Vương Lê về nhà thở phào nhẹ nhõm, tìm đồ đệ: "Mão Sinh đâu? Ngủ rồi à?" Bỗng vòng eo cô bị siết chặt, Triệu Lan ôm cô.
Hai năm qua, mối quan hệ của họ đã dần trở lại như trước, nhưng vì vướng mắc con nhỏ nên vẫn chưa nói rõ ràng. Trong lòng Vương Lê nghĩ có sư muội bầu bạn và cãi nhau đã là điều rất vui. Nhưng Triệu Lan vẫn tính tình nóng nảy như hơn mười năm trước, muốn bắt đầu cũng không dễ dàng.
Vương Lê giơ hai tay lên không trung, sau đó nhẹ nhàng đặt lên lưng sư muội mà vỗ về: "Không sao đâu, chỉ là giai đoạn giữa, kiên trì điều trị lâu như vậy, bác sĩ nói đã ổn hơn."
"Thật sao?" Triệu Lan ngước khuôn mặt ngấn đầy nước mắt lên, nhíu mày trước ánh nhìn chăm chú của sư tỷ: "Chị nên nói với em sớm hơn."
"Em vừa chăm con, vừa lo cho chị đã rất vất vả." Vương Lê nắm tay sư muội, đôi bàn tay ngọc ngà thanh mảnh năm xưa từng tô mày và cắm hoa giờ đã trở nên sần sùi qua sự tàn phá của nước rửa chén dầu mỡ tanh hôi trên tấm giẻ cũ rách, ngay cả những đốt ngón tay cũng bắt đầu thô kệch. Vương Lê xoa nắn lòng bàn tay ấy: "Ăn nhé? Từ từ nói."
Tuy Triệu Lan không ăn nổi, nhưng cô vẫn muốn ăn cùng Vương Lê. Cô chan bát canh gà xương đen: "Uống một bát nhỏ trước đi." Vương Lê rất cố gắng uống hết hai bát và ăn một đôi cánh gà, thêm nửa bát cơm sau đó xoa bụng: "No quá."
Hai người nghỉ ngơi xem TV, Vương Lê vẫn nói giản dị như mọi khi: "Hai năm trước bị sốt suốt, thế là khám ra, phải hóa trị dài hạn tại bệnh viện tỉnh lỵ. May mà chị kiên trì, cộng thêm chế độ ăn uống tốt suốt hai năm qua, bác sĩ nói đã có thể ngừng hóa trị và chuyển sang khám sức khỏe định kỳ. Lần này trì hoãn về vì chị phải nhập viện kiểm tra chi tiết. Chỉ sau khi xác nhận kết quả, bác sĩ mới dám cho chị về nhà".
Cuối cùng, cô chỉ vào mái tóc của mình: "Có một khoảng thời gian tóc rụng quá nhiều, chị có đeo tóc giả, em không nhận ra phải không?" Cô cười đắc chí với lúm đồng tiền trên má.
Dù sư tỷ cười rất thoải mái, nhưng Triệu Lan không biết hai năm nay Vương Lê đã vượt qua thế nào. Các buổi biểu diễn của đoàn kịch, các công việc xã hội do chức vị và danh tiếng mang lại cùng những buổi biểu diễn riêng không bao giờ kết thúc, ấy vậy sư tỷ vẫn gánh vác một mình mà không nói một lời.
Khi căn bệnh giằng xé, không ai ở bên sư tỷ, khi cô đơn nhập viện, sư tỷ lẻ loi hiu quạnh. Ưu điểm của người này là biết nhẫn nại, mà nhược điểm cũng là quá nhẫn nại. Cô là người luyện tập nhiều nhất khi còn học ở trường kịch, dù bị thương gân vẫn tập võ suốt một tháng trời, chỉ sợ mất cơ hội lên sân khấu.
Sợ Vương Lê đứng dậy rời đi, tay Triệu Lan vẫn đan vào tay cô: "Từ lúc tan làm chiều nay em mới biết chuyện, đến khi nhìn thấy chị, em như một lần chết đi." Cô đưa tay chạm lên mái tóc sư tỷ: "Là tóc thật hay tóc giả?" Trước đây tóc sư tỷ còn dài như có một tổ quạ bù xù, giờ đã cắt ngắn, cũng mỏng đi rất nhiều.
"Là thật, đã mọc mới nửa năm nay, ngay từ đầu chị đã biết căn bệnh này có thể chữa được, quả nhiên."
Vương Lê vẫn cười, Triệu Lan vẫn khóc. Những giọt lệ lăn xuống như chuỗi ngọc trai không dây, từng giọt này nối tiếp giọt nọ như muốn bù đắp cho suốt mười năm không rơi nước mắt.
Sư tỷ chỉ biết ngẩng đầu lấy hơi, mặc kệ đây là nhà của Triệu Lan, cô ôm chặt đôi vai Triệu Lan và nói: "Không sợ nữa, chị còn sống lâu." Cô xoè tay ra, giải thích như hồi niên thiếu trong trường kịch: "Đường sinh mệnh này gần dài đến cổ tay, nếu em sống đến tám mươi tám, chị sẽ sống đến chín mươi." Vương Lê năm nay bốn mươi tuổi, Triệu Lan ba mươi tám tuổi.
Triệu Lan không cần được dỗ dành, chỉ cần được Vương Lê ôm, hai người ngồi lặng thinh rất lâu, Triệu Lan trầm giọng nói: "Cho em xem bệnh án của chị."
Vương Lê ngoan ngoãn lấy ra, chữ của bác sĩ khó đọc, nhưng Triệu Lan vẫn nhìn được "tạm dừng hóa trị, chuyển sang khám hai tháng một lần". Cô thở phào nhẹ nhõm, nhướng mày lườm sư tỷ: "Họ Vương à, em chưa xong với chị đâu."
Trong phòng ngủ, Bạch Mão Sinh đang ghé sát khe cửa chờ cơ hội vì đang nhịn tiểu cũng nghe thấy những lời này, tim cô bé hẫng một nhịp, cảm giác câu "chưa xong" của mẹ mình vừa lưu luyến vừa như nghiến răng nghiến lợi.
Đang khom lưng ôm bụng, bỗng nghe thấy sư phụ nói phải về nhà. Bạch Mão Sinh nhịn không được rời khỏi phòng: "Trời ơi nhịn chết mất."
Triệu Lan và Vương Lê ngơ ngác nhìn nhau, sư tỷ vẫn là người bình tĩnh hơn cả: "Không sao đâu, đợi con bé lớn hơn hẵng nói."
"Đã hơn hai năm rồi..." Triệu Lan vẫn nắm tay sư tỷ không buông: "Không được, hôm nay chị bắt buộc phải ở lại." Nói xong, cô ra gõ cửa phòng vệ sinh: "Mão Sinh, nhanh lên, lát nữa sư phụ cần đi tắm."
"Dạ?" Bạch Mão Sinh kéo quần lên, ấn nút xả nước không nghe rõ: "Sư phụ sao cơ ạ?" Rửa tay xong đi ra ngoài, mẹ Triệu Lan đã đợi ngay trước mặt: "Mẹ nói, sư phụ con cần đi tắm, tối nay sư phụ con ở lại nhà ta nghỉ ngơi."
"Ồ, ồ, sư phụ ngủ trên giường con đi ạ, để con với mẹ con chen chúc ngủ cùng nhau cũng được." Bạch Mão Sinh không ngờ lời nói của mình lại khiến hai người lớn đều im lặng. Một lúc sau, Vương Lê nói: "Thôi không cần đâu, chị về là được. Ngày mai sẽ lấy hành lý."
Triệu Lan từ lâu đã biết sư tỷ da mỏng nhân dày, cúi đầu nói: "Vậy... được, tuỳ chị."
"Ơ, đã muộn như vậy, sư phụ đừng về nữa, hay là con chen chúc một giường với sư phụ nhé?" Bạch Mão Sinh không để ý mẹ mình đang nghiến răng nghiến lợi, Vương Lê thì vui vẻ không khỏi bật cười, bỗng nhìn lên, thấy ảnh Lão Bạch trên tường không biết từ lúc nào đã bị gỡ xuống.