Lâm Dung một mặt tâm tình không tốt, Lưu Tự cùng Trọng Văn Văn cũng không tiện bóc trần vết sẹo, không nhắc lại cái đề tài này.
Bọn họ đến tương đối sớm, trong phòng ăn người không nhiều, ba người mua chút lương bì, mì lạnh, xúc xích nướng xem như đồ ăn buổi trưa.
"Đồ ở khu thắng cảnh đắt đỏ như vậy a, một phần lương bì nhỏ vậy mà bán 18 nguyên! Thật là quá đáng!" Trọng Văn Văn nhỏ giọng than thở.
"Ăn chút lót dạ là tốt rồi, đợi lát nữa xuống núi chúng ta đi Nông Gia Lạc* gần đây ăn bữa ngon." Lưu Tự an ủi.
农家乐 Trang trại: Còn được gọi là trang trại giải trí. Chủ yếu lấy các hộ nông dân làm đơn vị, lấy trang trại, bữa ăn tại nhà, nông sản, v.v. làm điểm tham quan và cung cấp các dịch vụ trải nghiệm cuộc sống nông dân. Nó là một trong bốn hình thức nông nghiệp nông nhàn cơ bản.
Lâm Dung nhìn sự vật trước mắt lại không có khẩu vị gì, những cái này không phải dầu chính là cay, hắn từ trong túi lấy ra bánh mì buổi sáng ăn chưa xong, tùy tiện gặm hai cái, lại uống chút nước đá, miễn cưỡng xem như là đã ăn.
Lúc này cửa phòng ăn được mở ra, một người soái ca cao lớn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen cất bước tiến vào, khi nhìn thấy Lâm Dung, anh ta liền vẫy tay chào và nở một nụ cười rất đẹp.
Cánh cửa vẫn chưa đóng lại, sau lưng soái ca là ánh nắng chói chang, nhưng trên người lại không có một chút mồ hôi, thoạt nhìn bộ dáng cũng rất mát mẻ. Lâm Dung nhớ tới mới nhiệt độ mình vừa mới chạm qua, đột nhiên cảm thấy thời điểm trời nóng có người như vậy ôm sẽ là một chuyện rất thoải mái.
—————————
Dì Thái ngồi đối diện với Tần Ngôn cầm cái sủi cảo nóng hổi, đưa cho anh một hộp, Tần Ngôn không yên lòng cầm lấy, ánh mắt lại vẫn nhìn người một bàn khác trong phòng ăn.
Lâm Dung không biết đã nói chuyện gì với hai người bạn của mình, hai mắt cong cong cười đến rất thoải mái.