Tôi chắc chắn Trương Ngọc Chi biết gì đó, nên khi cô ấy đề cập đến việc tôi ra trấn cùng cô ấy, tay cô ấy run rẩy càng mạnh hơn.
Từ tiểu học đến cấp hai, cấp ba Trương Ngọc Chi đều là bạn cùng lớp của tôi.
Là người bạn tốt nhất của tôi, tốt đến mức lần trước tôi hại cô ấy bị bắt cóc đặt trong lồng rắn, cô ấy cũng không trách tôi, về sau có gọi điện thoại, cũng chỉ bảo tôi chăm sóc tốt cho bản thân.
Gia giáo của đạo sĩ Trương rất tốt, tính cách cô ấy nhu mì, hoàn toàn không biết nói dối, chỉ cần nói dối là sẽ chột dạ, giống như bây giờ vậy.
Tôi kéo cô ấy vào phòng, rót cho cô ấy một cốc nước, rồi đưa khăn của tôi cho cô ấy lau mặt: “Tớ biết rồi, tớ sẽ nghĩ cách cứu ba cậu. Cậu không cần đi nữa, tớ đi là được rồi.”
Có một số thứ, Trương Ngọc Chi không nên nhìn.
Tôi đã từng nhìn qua những thứ đó rồi bắt đầu mất ngủ hàng đêm.
Giày vò với Mặc Dạ mệt rồi, ngủ thiếp đi cũng tốt.
Nếu không mệt, thì sẽ giống tối qua, cứ nhắm mắt vào thì lại thấy một vài thứ không tốt.
Sao phải để Trương Ngọc Chi thấy những thứ này, cô ấy được đạo sĩ Trương nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Đương nhiên không giống tôi, đã bị ô nhiễm bởi những thứ bẩn thỉu đó.
Cô ấy sẽ có cuộc sống của người bình thường, vẫn không nên biết những chuyện xấu xa bại hoại bất kể trên mặt nhân tính, nhân luân hay đạo đức như này thì hơn.
Trương Ngọc Chi cầm lấy chiếc khăn, ngơ ra một lúc, ánh mắt nhìn tôi như phát sáng: “Tớ muốn đi, dù gì cũng là ba tớ xảy ra chuyện.”
“Tớ nói rồi, cậu không cần đi.” Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt nặng nề, thấp giọng nói: “Tớ sẽ đưa ba cậu về, tớ biết là tại sao.”
Trương Ngọc Chi cầm chiếc khăn, nghe như sét đánh ngang tai, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, lộ ra vẻ hoảng sợ, run rẩy nói: “Long Duy…, tớ…”
Cô ấy chưa nói xong, nước mắt đã đua nhau rơi xuống: “Tớ không còn cách nào khác, bọn họ nói đã hạ cổ ba tớ, nếu cậu không đi, ba tớ sẽ chết rất thảm. Tớ từng thấy ba như vậy, thật sự là trúng tà rồi.”
“Long Duy, ba cậu không còn nữa, chắc cậu biết tớ cũng sợ hãi thế nào nếu ba tớ không còn.” Cô ấy nghẹn ngào không thành tiếng.
Nói rồi nói, cuối cùng cô ấy ụp chiếc khăn lên mặt, buồn bã nói: “Long Duy, xin lỗi.”
Tiếng khóc của cô ấy có hơi lớn, A Bảo ngủ trong phòng bị đánh thức, tôi sợ A Bảo sẽ dọa cô ấy, vội đi dỗ A Bảo.
Nhưng lại thấy mễ bà Tần đang đứng ở cửa, muốn cười nhưng lại không cười nhìn Trương Ngọc Chi.
Tôi nhỏ giọng nói với bà ấy: “Giúp cháu chăm sóc cô ấy một chút.”
A Bảo đang lăn lộn trên giường, đang nghiến răng ken kén, nếu không phải tình huống không ro ràng, chắc chắn thằng bé đã nhào ra ngoài rồi.
Tôi quấn quần áo lên người thằng bé, bế thằng bé đi ra ngoài đặt trong chậu nước ấm, để thằng bé nghịch nước.
Ngoài tôi ra, thằng bé không cho người khác động vào, chơi nước rồi thì trở nên rất yên tĩnh.
Mễ bà Tần nhìn tôi, lúc này tôi mới quay sang nhìn Trương Ngọc Chi: “Cậu dọn dẹp một chút đi, lát nữa chúng ta lên trấn trước.”
“Chuyện này vì tớ mà ra, tớ sẽ giải quyết. Không có cậu cũng sẽ có người khác, bọn họ ra tay với ba cậu, là vì biết quan hệ của chúng ta tốt, nên cậu không cần áy náy.” Tôi cố gắng nhẹ giọng an ủi Trương Ngọc Chi.
Tình huống cụ thể của đạo sĩ Trương như thế nào, Trương Ngọc Chi cũng chưa chắc đã biết, hình như ông ta có chút liên hệ với ông Hồ, chuyện này cứ tìm mấy người Hà Ca hỏi là biết.
Tôi vốn muốn để A Bảo ở nhà cùng mễ bà Tần, nhưng thằng bé không chịu.
Vừa ra khỏi cửa, thằng bé đã nghiến răng gầm nhẹ nhào tới, may mà tôi bế nhanh, nếu không đã dọa sợ Trương Ngọc Chi rồi.
Tôi đành phải lấy quần áo quấn thằng bé lại, rồi tìm một chiếc khẩu trang cho thằng bé đeo.
Đôi mắt màu xám vàng, tuy nói đáng sợ, cũng không đáng sợ bằng một cái miệng toàn đinh.
Mễ bà Tần muốn ở nhà xử lí viên thuốc mà Mặc Dạ gửi tới, thuốc mà Mặc Dạ tìm được đều là sơn tinh, không thể để lâu, nên mới không đi theo lên trấn.
Trương Ngọc Chi lái xe, tôi ngồi phía sau, A Bảo lần đầu tiên đi xe, tuy đã đeo khẩu trang nhưng vẫn rất tò mò.
Đầu thằng bé tựa lên vai tôi, không ngừng ngó nhìn bốn phía xung quanh, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp không rõ.
Đến cả đôi mắt rắn tròn xoe kia cũng híp lại như vầng trăng khuyết. Bất kể xuất thân có đen tối thế nào, gặp được những thứ xinh đẹp thì vẫn sẽ cảm thấy vui mừng thôi nhỉ.
Tôi ôm chặt thằng bé, thỉnh thoảng lại chỉ một vài thứ bên đường dạy cho thằng bé như cây, chim, mây,…
“Đây là cháu trai của mễ bà Tần sao?” Lúc này Trương Ngọc Chi đã bình tĩnh lại, vừa lái xe vừa hỏi: “Cậu làm đồ đệ còn phải trông cháu giúp bà ấy sao?”
Tôi không biết trả lời cô ấy như thế nào, chỉ cười nói: “Không phải.”
Cảm xúc của Trương Ngọc Chi tuy đã bình ổn lại, nhưng trong lòng vẫn rất áy náy, cố tìm chuyện để nói: “Tóc của cậu là bị làm sao thế?”
Tôi vác theo cái đầu trọc, nhìn một cái là thấy rõ, giải thích thì sẽ rất rắc rối.
Trước mắt tôi không khỏi hiện lên mái tóc dài ướt sũng của Phù Ngàn, trái tim tôi đập nhanh một cách khó hiểu, tôi chỉ khẽ nói: “Để tóc dài phiền lắm.”
“Ồ! Ồ…” Trương Ngọc Chi rõ ràng biết hai câu trả lời này tôi không thật lòng trả lời, nên cũng không hỏi tiếp nữa.
Lúc chúng tôi đến căn phòng nhỏ trên tầng hai của Vấn Thiên Tông, Hà Cực và Hà Ca đều không ở đó.
Chỉ có thanh niên mà ông Hồ chăm sóc ở đó, thấy tôi bế A Bảo, thanh niên kia ngơ ra nói: “Tối qua ngoài trấn lại xảy ra chuyện, mấy người Hà Cực có chuyện vào trong thành phố rồi, cô đến tìm hai người họ có chuyện gì sao?”
Giọng nói anh ta nhẹ nhàng, rất có thể xoa dịu lòng người.
Trương Ngọc Chi cũng không còn quá sốt ruột nữa, tôi bảo cô ấy lên xe điện đợi tôi.
Lúc này tôi mới nói chuyện của đạo sĩ Trương, tôi nhìn anh ta nói: “Nên xưng hô với đạo trưởng thế nào đây? Không phải Hà Ca nói là chuyện của huyền môn ngoài trấn để đại sư huynh của Vấn Thiên Tông ra mặt hòa giải sao?”
“Không phải đạo trưởng gì cả, cô gọi tôi A Vấn là được rồi.” A Vấn giơ tay ra trêu chọc A Bảo.
Rồi cười khổ nói: “Nào có dễ hòa giải như vậy, nghe nói tối qua Vu Thi Mạn đến huyền môn ngoài trấn uống rượu, tìm rượu rắn của ba cô ở bên ngoài với giá cao, sau đó lại dùng giấy bùa ẩn thân lén lút đi vào, kết quả khiến ba người chết.”
“Vậy đạo sĩ Trương phải làm thế nào?” Tôi không ngờ, những nhân vật ghê gớm trong huyền môn lại thích đi tìm chết đến vậy sao?”
Như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, A Vấn cười haha nói: “Là vì thực lực mạnh, có chút kiến thức về quan tài rắn, cho rằng quan tài rắn sống ở thị trấn nhỏ, không có gì ghê gớm cả nên mới ỷ vào sự to gan của cao nhân mà muốn tiến vào.”
“Vậy anh có thể giúp tôi bảo đám người kia đưa đạo sĩ Trương vào không?” Tôi biết yêu cầu của mình có chút quá đáng, nhưng ngoại trừ Vấn Thiên Tông, tôi không biết tìm ai nữa.
A Vấn lắc đầu với tôi: “Trong huyền môn, việc ai người nấy quản, chuyện của người khác, chúng tôi không tiện quản.”
“Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này còn càng nhiều thủ đoạn hơn. Long Duy, tôi nghi ngờ trong huyền môn cũng có người và rắn cùng hợp thành một thể như ông Hồ.”
“Bọn họ không muốn để cô sinh ra bào thai rắn liền ép cô ra khỏi trấn, cô chỉ chết thôi thì cũng không giải quyết được vấn đề nữa, phải khiến xương cốt cô không còn tồn tại nữa.” Ánh mắt của A Vấn rơi xuống bụng tôi.
Rồi khẽ nói: “Cô không giết Bách Nhân, nhưng Bách Nhân lại chết vì cô, cô có thể nhẫn tâm với người Thôn Hồi Long, thì cũng nên nhẫn tâm với người khác.”
Người của Thôn Hồi Long đều tự mình tạo nghiệt, bọn họ ép tôi phải chôn quan tài rắn…
Đạo sĩ Trương lại giúp đỡ tôi, sao tôi có thể nhẫn tâm với ông ta được.
Còn đang định hỏi còn có cách nào hòa giải được không thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại Trương Ngọc Chi kêu lên, hình như là gọi video với cô ấy, sau đó tôi nghe thấy một tiếng hét vang lên.
Tôi vội chạy qua đó thì nhìn thấy đối diện video, đạo sĩ Trương đứng trong một căn phòng trống rỗng, thân trên trần trụi.
Có vô số loại trùng độc bò trên người ông ta, có rất nhiều nơi đã bị sưng lên bằng cái nắm tay.
Thân trên ông ta phát ra ánh sáng màu tím đen, bên trong như có thứ gì đó đang ngọ nguậy muốn xông ra khỏi cơ thể.
Đúng lúc này, một vùng trước ngực sưng tấy rồi vỡ ra, một thứ giống như con ông xuyên ra ngoài, còn kéo theo thứ gì đó màu vàng trắng kèm đỏ.
Đạo sĩ Trương đau đớn, toàn thân co rút, khóe miệng sủi bọt, cơ thể vẫn lắc lư như cũ.
Trương Ngọc Chi hét lên một tiếng rồi ngất đi.
A Vấn nhanh tay, giữ cô ấy lại.
Tôi vội cầm lấy điện thoại của cô ấy: “Tôi là Long Duy, từ Thôn Hồi Long tới đây, có một ngọn núi táo, là nơi giao nhau của trấn chúng ta và một trấn khác, tôi sẽ ở mốc ranh giới đợi mấy người.”
“Mấy người đưa đạo sĩ Trương tới, tôi đi đổi lại với ông ấy.” Tôi nói rõ từng câu từng chữ với chiếc điện thoại: “Nếu đạo sĩ Trương chết, vậy có lẽ là tôi sẽ không bao giờ chết đâu.”
Bên kia không nói gì, nhưng trùng độc trên người đạo sĩ Trương đều đang bò xuống, sau đó video liền bị ngắt. A Vấn dìu Trương Ngọc Chi: “Cô thật sự định đi sao?”
“Kiểu gì cũng phải đi thôi, lần này không đi, thì vẫn còn lần khác.” Tôi nhìn A Vấn nói.
Anh ta lập tức bế Trương Ngọc Chi lên: “Tôi không đi đâu, tôi còn phải chăm sóc ông Hồ nữa. Có điều tôi có thể chăm sóc người bạn này của cô giúp cô, thật ra nếu cô đi cũng không cần sợ đâu, không phải còn có xà quân Mặc Dạ sao, anh ấy có thể để cô xảy ra chuyện gì sao.”
Nhắc đến Mặc Dạ, tôi chỉ cười khổ.
Đối với Long Duy, Mặc Dạ thật sự vẫn luôn thâm tình, sau vài lần sinh tử luân hồi, vẫn chưa từng từ bỏ.
Nhưng tôi, chỉ là một quân cờ của ba mẹ tôi để khống chế Mặc Dạ, thứ bọn họ muốn là lợi ích mà thân phận Long Duy mang tới và bọn họ muốn áp chế Long Duy thật sự.
Mặc Dạ không tức giận mới lạ.
Ban nãy hắn tức giận rời đi, e là sẽ không giúp tôi thu dọn đống đổ nát này nữa.