Tôi không ngờ lúc này Liễu Đông Phương còn có tâm tư nói chuyện này. Nói cách khác, không ngờ hắn lại nhân cơ hội này mà nói ra. Nhất thời, tôi đột nhiên bừng tỉnh, định rút tay lại. Liễu Đông Phương nắm chặt không buông, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm nói: "Ta không nghĩ tới hiện tại. Ta chỉ chờ sau này..." “Liễu Đông Phương” Tôi ném bộ quần áo đang cầm xuống dưới đất.
Giơ tay gỡ từng ngón tay của Liễu Đông Phương ra, ánh mắt nặng nề nhìn hắn: "Nếu đợi ta sinh thai rắn ra, không dính dáng đến quan tài rắn nữa, không có những chuyện của thôn Hồi Long nữa ..." "Ta chỉ muốn đi đâu đó một mình, tránh xa những chuyện quỷ dị và đáng sợ này. Người và Mặc Dạ đều giống nhau, ta sẽ tránh xa. Mọi người đều bình an, không được sao?" Tôi nhìn Liễu Đông Phương bằng ánh mắt nặng trĩu.
Trầm giọng nói: "Ta không muốn trở thành Long Duy như trong tưởng tượng của các ngươi, càng không muốn trở thành một kẻ thay thế. Ta chỉ muốn là chính mình, nhưng ở trong mắt của người và Mặc Dạ, dù cho ta có giãy giụa thể nào, cố gắng thể nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái bóng của cô ta."
Đôi mắt Liễu Đông Phương như lóe lên tia đau thương, nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, rồi từ từ buông tay ra. Xoay người dựa vào tường, sau đó giúp tôi nhặt quần áo: "Đi đi." Tôi lấy quần áo và chạy vội xuống nhà. Nhưng vừa quay đầu lại, thấy Mặc Dạ không biết từ lúc nào, lẳng lặng đứng ở cửa hành lang, nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề. Rõ ràng trong đôi mắt ấy không có gì cả, vẫn trong trẻo, nhưng lại giống như có thứ gì đó muốn nuốt chửng lấy tôi. Tôi nhìn hắn rồi cầm quần áo của mình đi xuống dưới lầu. Nhà mễ bà Tần không có vòi hoa sen, chỉ đành xách hai thùng nước, tắm rửa cả người. Tôi chết lặng kì cọ, đưa tay vuốt ve cái bụng vẫn phẳng lì của mình. Tôi không hiểu thai rắn tốt cho quan tài rắn thế nào, nhưng lại quan trọng đối với những chiếc tà quan kia. Lúc trước còn tưởng rằng là bởi vì "Long Duy", nhưng hiện tại xem ra là bởi vì Mặc Dạ.
Cho dù Mặc Dạ chỉ là ý thức sống lại của quan tài rắn, nhưng hắn có thể trấn áp quan tài rắn, cũng có nghĩa là hắn rất lợi hại.
Sau khi tắm xong, tôi có thói quen giặt quần áo. Mùa hè còn ít quần áo, đợi tôi giặt xong cũng đã hơn ba giờ sáng. Khi tôi lên lầu một lần nữa, Liễu Đông Phương đã không còn ở đó.
Mặc Dạ ngồi ở mép giường, lật xem vở ghi chép của tôi, xem có vẻ rất nghiêm túc. Tôi bước đến, lấy cuốn vở ra khỏi tay hắn, cho vào túi. Sau đó lẳng lặng leo lên giường, kéo chăn bông lên, nhìn Mặc Dạ: "Anh chuẩn bị xong chuyện tà quan tối mai chưa?” Ngay cả Tiêu Tinh Diệp cũng biết Mặc Dạ làm vậy là để "hy sinh tính mạng của mình" cho tôi. Vậy một người hưởng thụ như tôi, còn có thể làm gì? Mễ bà Tần nói tôi không còn là một cô bé nữa, không thể tùy ý buông thả. Tiêu Tinh Diệp nói với tôi, phải nghĩ thoáng lên. Ngay cả Liễu Đông Phương, vốn cũng là một con rắn, còn biết chớp lấy thời cơ để xin một cơ hội. Mà Mặc Dạ thì sao? Hắn thậm chí còn không muốn giải thích một câu nào? “Còn chút nữa, mai làm tiếp” Mặc Dạ kéo chăn bông cho tôi, vươn tay tắt đèn: “Ngủ đi” Sau khi tiếng công tắc vang lên, mọi thứ trong phòng đều chìm vào bóng tối.
Tôi kéo chăn bông lên, đắp tới cằm, trong bóng tối, mắt tôi hơi nóng lên. Trong lồng ngực dường như có cái gì đó rất ngột ngạt, tôi khẽ há miệng thở ra.
Chỉ cần để những khó chịu và ý nóng trong mắt thở ra là ổn. Nhưng chăn bông hình như bị kéo ra, tiếp theo Mặc Dạ kéo tôi qua, đè lên người tôi. Hai chân hắn ép thẳng chân tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi, làn môi mát lạnh dính trên mi tôi.
Dường như đang cảm nhận gì đó, lại giống như chỉ đang tìm kiếm niềm vui ... Tôi vừa nghĩ đến việc hắn đồng ý với Lưu Thi Di, tôi chỉ cảm thấy cả người lạnh cứng, mặc cho hắn hôn lên khóe mắt của mình.
Chỉ cần nằm thẳng trên giường ... Không có Mặc Dạ, tôi không thể sống được. Nếu không có hắn trấn áp quan tài rắn chắc chắn ba mẹ tôi không sống được. Nụ hôn của Mặc Dạ từ từ đi xuống, cắn khóe miệng của tôi: "Sao không hỏi?"
Hắn đè lên người tôi, lồng ngực dường như đang rung động: "Em không muốn ta cho Lưu Thi Di một thai rắn, sao không trực tiếp nói cho ta biết?"
Tôi nói nhỏ: "Xà quân, khi anh đồng ý, anh có bao giờ nghĩ đến việc hỏi tôi không?" “Lúc đó tôi có ngăn lại, tôi từ chối điều kiện của Lưu Thị Di. Nhưng anh vẫn đồng ý!” Tôi ngước mắt lên nhìn Mặc Dạ. Nhưng trong bóng tối, vẫn một mảnh đen kịt, không nhìn thấy gì cả.
“Nhưng em không nói cho ta biết tại sao em lại từ chối” Mặc Dạ cúi đầu áp trán vào tôi. Hắn giống như một xác chết bị chín cây đinh áp chế kia. Trán, vai, lòng bàn tay, đầu gối, bàn chân đều bị hắn đè lên. Tôi thậm chí không thể cử động được một chút nào, dường như cả cơ thể tôi đều dính sát vào hắn. “Sao em không nói thẳng với ta, như vậy em sẽ không vui?” Hơi thở thơm mát của Mặc Dạ phun lên môi tôi. Giọng nói mang theo sự bức bách: "Sao em không nói thẳng?" Tại sao? Tại sao? Mắt tôi lại nóng lên, vì tôi không có quyền, vì tôi bất tài. Vì tôi không dám! Tôi cụp mắt xuống muốn nhìn Mặc Dạ, nhưng dù cố hết sức, tôi vẫn không nhìn thấy gì trong bóng tối. Nhưng tôi biết Mặc Dạ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng bất kỳ biểu hiện nào của tôi. Đây là khoảng cách giữa tôi và Mặc Dạ, tôi ở trong mắt hắn, không có gì có thể giấu được. Nhưng Mặc Dạ đối với tôi mà nói, chỉ là một bóng đen vô hình, một ẩn số khó dò. Tôi không dám hỏi chứ đừng nói là bày tỏ.
Hơn nữa, tôi thà rằng Mặc Dạ vẫn luôn là con rắn đen trong giấc mơ kia của tôi. Như vậy, ít nhất tôi biết con rắn đen này đang bảo vệ tôi. Nhưng Mặc Dạ, quá bí mật, tôi không nhìn rõ. Khóe mắt hiện lên ánh nước, tôi mím chặt môi, hít một hơi dài rồi từ từ nhắm mắt lại. Nhưng vừa nhắm mắt lại, nghe thấy Mặc Dạ ở bên cạnh thở dài một hơi, rồi ôm tôi đi xuống giường. Cảm giác rơi xuống đó khiến tôi theo bản năng ôm Mặc Dạ thật chặt.
rắn kia..."
“Em nói sao, ta làm vậy” Mặc Dạ nói xong, chậm rãi buông tôi ra. Tôi dựa vào tảng đá bên hồ, cảm thấy cơ thể mình đang dần nóng lên.
Mà Mặc Dạ lại lùi về phía sau một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi: "Liễu Đông Phương quả thực chỉ là một con rắn bình thường, chẳng qua hắn không biết tộc rắn không phải chỉ có mỗi việc sinh nở, mà còn có thể kết hôn."
Hắn từ từ mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay trái của hắn có một vết cắn giống hệt như vết cắn của tôi. “Ta đã nói rồi, vợ chồng như một” Mặc Dạ dùng ánh mắt buồn bã nhìn tôi: “Nhưng tại sao em luôn không chịu tin ta?” Cơ thể tôi từ từ nóng lên, tôi bám chặt vào những tảng đá bên hồ, để cơ thể chìm xuống một chút. Nhìn Mặc Dạ bằng ánh mắt nặng trĩu, lắc đầu: "Tôi không dám" Tôi không dám để bản thân hoàn toàn tin tưởng vào Mặc Dạ, bởi vì tôi sợ một ngày nào đó Long Duy sẽ thực sự sống lại. Tôi sợ một ngày nào đó, Mặc Dạ sẽ rời xa tôi. Tôi sợ một khi rơi vào tình cảm, thì không thể quay đầu, biết thêm nhiều thứ, thì mới có thể đi ra được. Cho nên tôi không dám, cho dù Mặc Dạ đã làm cho tôi rất nhiều việc. Tôi không dám dễ dàng tin hắn, dễ dàng yêu hắn ...
Nhưng thân thể càng ngày càng nóng, thậm chí tôi còn nhúng cằm vào nước hồ lạnh lẽo, chỉ thấy nước hồ dường như bắt đầu nóng lên, làm thế nào cũng không áp chế được cảm giác ấy.
Mặc Dạ vẫn ở xa xa, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi: "Ta ở chỗ này chờ em, lần này tới lượt em." Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đang duỗi tay ra, vết cắn trên lòng bàn tay hướng về phía tôi rõ ràng. "Nếu em không tin, ta làm gì nữa cũng không có tác dụng. Cho nên, em phải chủ động một lần đúng không?" Mặc Dạ duỗi tay ra, trịnh trọng nhìn tôi: "Ta ở đây, đợi em."