Bà cụ thấy tôi còn cười với tôi, chỉ vào một cây mận tam hoa bên cạnh: "Ăn, ăn..." Đó là một cây mận tháng năm với từng quả tròn xanh đỏ giao xen, còn phủ một lớp phấn trắng trên nền lá xanh và ánh mặt trời nhìn rất đáng yêu. "Không ăn, cảm ơn." Tôi đặt túi ny lon màu đen đựng con gà lên trên xe.
Đển buổi chiều, cảm giác không khí mát mẻ hơn.
Tôi nghĩ Diệp Đức Toàn đã chết, cũng đâu phải âm hồn lại ăn gạo trộn với tàn hương và máu gà, xem ra chính là "xác sống” chết mà không cứng trong truyền thuyết chết.
Tôi nghĩ tới các loại cương thi sẽ hút máu người vào buổi tối lại cảm thấy hơi sợ. Dù sao rắn cắn tôi không sợ nhưng cương thi vẫn đáng sợ đấy.
Tôi vội vàng khoát tay nói: "Cảm ơn ông, tôi đi trước đấy"
Nhưng Diệp Đức Toàn bị vợ thúc giục, đã leo lên cây mận và bắt đầu hái bỏ vào giỏ tre mới đan được: "Mận chua nên chúng tôi không ăn. Bây giờ trong thôn cũng chẳng có đứa trẻ nào, cô còn trẻ, lấy về mà ăn"
Ông cụ nói chuyện rất rõ ràng, hơn nữa lúc nói còn bám ở trên cây cúi đầu nhìn tôi. Rất có vẻ như tôi mà không nhận thì ông cụ sẽ nhào xuống cắn chết tôi vậy, tôi chỉ đành thôi. Ông cụ hái rất nhanh, không bao lâu đã đầy đáy gió, còn cầm mấy quả mận đỏ tươi, lắc lắc về phía tôi, ra hiệu tôi đón lấy.
Tôi vội vàng kéo áo đỡ. Quả mận trông khá ngon, màu đỏ tươi còn phủ một lớp phấn trắng. "Ăn, ăn." Bà cụ mỉm cười phất tay với tôi, ánh mắt đầy yêu thương.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, nhìn bà cụ: "Chào bà." Bà cụ cười, ngước mắt nhìn Diệp Đức Toàn hái mận trên cây, không ngờ đôi mắt kia lại rất tỉnh táo không mờ đục như những người già. Tóc cũng được chải cẩn thận gọn gàng, quần áo sạch sẽ, ngay cả móng tay cũng được cắt tỉa chỉnh tề. Trên người đừng nói có mùi lạ, thậm chí dẫn thoang thoảng mùi thơm của bột giặt. Ánh mặt trời chiếu xuống người bà cụ tạo thành bóng mờ nhưng hình như lại có điểm không đúng lắm. Tôi nhất thời cũng không biết là cái gì, chỉ mơ hồ cảm giác mễ bà Tần không nói, có thể đang che giấu điều gì đó.
"Này" Lúc này, Diệp Đức Toàn đã hái được đầy một giỏ mận, đưa cả giỏ cho tôi nói: "Nếu cô ăn không hết thì rửa sạch, dùng muổi ướp rồi lại ăn. Giỏ này do tôi tự bện, các cô dùng đựng đồ ăn gì đó cũng được."
"Đừng ăn nhiều... , ê răng. Tay bà cụ run rẩy, cầm một cái khăn đã giặt tới bạc phếch lau mồ hôi cho Diệp Đức Toàn: "Ông lau đi."
Diệp Đức Toàn nhận lấy khăn và nhìn bà cụ cười, không ngờ lại móc từ trong túi ra mấy quả mận chín đen: "Quả này chín hẳn rồi, không chua. Tôi đi rửa cho bà ăn nhé"
Tôi nhìn trong giỏ xanh đỏ đan xen, lại nhìn quả mận chín đen trong tay hai người Diệp Đức Toàn, lập tức có cảm giác bị hai người này đút cơm chó. Chẳng qua tôi dường như không thể bước vào thế giới của hai người bọn họ. Chờ Diệp Đức Toàn đi ra, tôi cám ơn rồi mang theo gió mận quay về. Trên đường về, trong đầu tôi đều là bóng dáng bọn họ ngồi yên tĩnh dưới bóng cây, nhìn nhau cười. Tôi về đến nhà, thấy A Bảo đang nhặt kê giúp mễ bà Tần. Nó thấy tôi mang mận về thì chảy nước miếng chạy tới. Nó bước đi rất vững nhưng chạy quá nhanh, tôi vẫn thật sự lo nó sẽ ngã. Tôi vội vàng một tay cầm giỏ, một tay bể nó.
Tôi lại xách con gà kia vào trong, để mễ bà Tần xử lý. . Đến lúc này, tôi mới nhớ ra: "Gà mà chúng ta ăn hàng ngày"
"Đó là do người trong thôn cho" Mễ bà Tần thay than, nhìn tôi với ánh mắt thâm thúy nói: "Bọn họ biết cháu ở đây còn nuôi một đứa trẻ, mặc dù chưa từng gặp nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa gà quay
"Bọn họ không dám đụng vào cháu nên lén tặng bà" Mễ bà Tần thổn thức nói, sau đó cười: "Con người chính là như vậy đấy, có lúc sợ nhưng vẫn có lòng thương hại."
Xem ra Mặc Dạ đã nói với mễ bà Tần về tình hình của tôi, bởi vì tôi quá oán hận dẫn tới tâm tính thay đổi. Cho nên bây giờ mễ bà Tân cố ý nói với tôi về chân thiện mỹ trong bản tính con người sao?
A Bảo trong lòng tôi nhìn quả mận, ngửi mùi mận lại muốn ăn. Tôi thả nó xuống, rửa một rổ cho nó: "Vợ chồng Diệp Đức Toàn làm sao vậy?" "Bọn họ đều chết rồi." Mễ bà Tần cười khẽ, trầm giọng nói: "Cháu thấy người nào lợi hại hơn?" Tôi cắn mận, nghĩ không ngờ hai người như vậy lại đều chết hết. Tôi chỉ cảm thấy miếng mận trong miệng vừa chua lại vừa chát, thậm chí không mở được miệng ra. "Chắc là bà cụ ạ" Tôi nghĩ tới cảnh hai người bị ánh mặt trời chiếu xuống.
Diệp Đức Toàn vừa lộ ra dưới ánh mặt trời, trên người lại xuất hiện bụi bặm nhưng bà cụ thì không.
"Ừ" Mễ bà Tần khẽ nói với tôi: "Diệp Đức Toàn là người tốt. Hai người bọn họ cưới nhau chưa được hai năm thì bà vợ bị ngã gãy lưng. Ông ta cứ chăm sóc bà ta mấy chục năm, thu dọn ngăn nắp gọn gàng."
"Trước đây bà ta thích ăn trái cây gì, ông ta đều trồng ở sau nhà. Thật ra nói ông ta chăm sóc bà ta nhưng không có bà ta thì ông ta cũng không sống được." Mễ bà Tần nhặt một quả mận và cắn một cái xong xuýt xoa: "Ôi, đáng tiếc." Bà ấy nhặt một quả mận đỏ gần một nửa nên chắc chắn không ngọt, chua đến mức bà ấy phải trợn mắt.
Tôi chọn hai quả đỏ thẫm, đưa một quả cho bà ấy, một quả cho A Bảo: "Cháu làm gà cho"
CDN
Phòng bếp hơi tối, tôi mang con gà đã trụng qua nước sôi đến dưới mái hiên bên ngoài. Mễ bà Tần bế A Bảo đi ra, ngồi xuống bên cạnh và nói chuyện với tôi.
Chẳng biết A Bảo không sợ chua hay tại ăn mấy quả đỏ trong bát của Mặc Dạ lần trước, lần này ôm chậu quả ra sức gặm. Tôi nhổ lông gà, nó vẫn thỉnh thoảng nhét quả vào trong miệng tôi. Khi tôi đang làm lại nghe được có tiếng động cơ xe vang lên. Tôi còn tưởng là Tiêu Tinh Diệp trở về, vừa ngẩng đầu đã thấy bác Lý lái một chiếc xe dừng lại ở trước cửa nhà mễ bà Tần. Thím Lý ngồi trên xe, chỉ dựa vào cửa sổ xe nhìn tôi mà không xuống xe, cổ tay đeo dải lụa trắng. Bác Lý lại xoay người bê hai thùng rượu lớn ở trong ghế sau ra, đặt xuống cạnh chân tôi. Tôi vội vàng gọi: "Bác Lý." Tôi thấy trong ghế sau của chiếc xe ông ta còn có mấy thùng rượu như vậy. Ông ta thở hổn hển, chuyển hết rượu xuống.
Sau đó ông ta nói với tôi: "Ba cô từng nó ngâm rượu rắn thì phải dùng rượu nhà tôi. Lần trước không phải nói thanh niên trai tráng uống rượu rắn có thể khỏe sao? Tôi đã chuyển hết tới cho cô rồi, cô ngâm rượu rắn đi."
"Bác ngồi đi." Tôi nhìn dải lụa trắng trên cánh tay ông ta, vội vàng cầm ghế và lấy một rồi mận đã rửa ra.
Bác Lý cầm mận lại nhìn thím Lý trên xe, ông ta không ăn cũng không nói gì.
Ông ta chỉ cầm mận trong tay bóp nặn, nước mắt rơi xuống: "Thím Lý nói muốn gặp cô một lần, nói cô trạc tuổi Lý Thiển. Bà ấy muốn tới thăm cô, cám ơn cô"
Tôi ngước mắt nhìn thím Lý trong xe. Bà ta vốn còn ghé bên cửa sổ xe, lúc này đã rụt người vào trong. Cô mỉm cười với bác Lý, nhìn những chai rượu bia và trầm giọng nói: "Rượu này có gì khác ạ?"
Bác Lý hít sâu một hơi, cắn mận nói: "Đây là rượu nấu bằng ngôi. Nhưng ba cô trước đây từng nói nước của chúng tôi khác nên rượu ngon, ông ta ngâm rượu rắn mới tốt."
"Nước ạ?" Tôi không hiểu nhìn bác Lý hẽ nói: "Không phải đều dùng nước máy sao?"
"Có rất nhiều loại nước được dùng để nấu rượu. Sau này tôi có một con suối, nước trong đó rất ngon, chúng tôi lại dùng nước đó để nấu rượu." Bác Lý cắn mận, trầm tĩnh nói: "Nếu cô muốn uống, ngày mai tôi sẽ đưa hai thùng nước tới cho cô.
"Được." Tôi thấy ánh mắt ông ta lập lòe, cảm giác ông ta không tìm được chuyện để làm, hoặc vẫn luôn lặng lẽ bị thương.
Tôi trầm giọng nói: "Gần đây tôi cần rất nhiều rượu, Bác Lý nấu giúp tôi một ít, được không? Cứ theo giá trước kia, bác nấu được bao nhiêu, tôi sẽ lấy hết."
"Không cần tiền." Bác Lý khoát tay với tôi, ngước mắt nhìn và cười gượng: "Cô cần bao nhiêu, tôi đều có thể đưa cho cô."
Ông ta nói xong, vành mắt lại đỏ hoe, giơ tay cầm lấy quả mận: "Cái này cho thím cô ăn. Chiều rồi, tôi về nấu cơm đây" "Ông ăn rồi hãy đi" Mễ bà Tần vội vàng đứng dậy, giữ lại: "Chúng tôi đã giết gà rồi."
"Tôi phải về bày cơm cho Lý Thiên nên không ở lại ăn được. Chờ hôm nào rảnh rỗi, chúng tôi sẽ trở lại. Chúng tôi còn có việc muốn nhờ các người giúp đỡ nữa." Bác Lý cũng không nói là chuyện gì, chỉ liếc nhìn tôi.
Ông ta xoay người mở cửa xe, đưa mấy quả mận cho thím Lý ngồi phía sau, lúc này mới khởi động xe.
Theo quy củ của chúng tôi, sau khi người thân chết vẫn phải bày thêm một bộ bát đũa. Trước khi ăn cơm vẫn xới cơm, chiếc đũa gác giữa bát rồi kêu tên, để người kia quay về ăn cơm.
Tôi không ngờ ông ta tới nhanh đi cũng nhanh. Tôi nhìn những thùng rượu đặt đầy ngoài hiên, nhất thời cũng hơi xúc động. Nhưng tôi nghe ý của Bác Lý, chắc ba tôi có thể dùng rượu của ông ta để ngâm rượu rắn là vì con suối này. Đáng tiếc nhà bác Lý là thị trấn bên cạnh, bằng không tôi còn có thể tới xem con suối.
Sau khi xử lý xong con gà, mễ bà Tần mang đi hầm.
A Bảo còn đang gặm mận. Tôi sợ nó ê răng nên không cho ăn nữa.
Tôi ôm nó dạy nó nói. Tôi nghĩ mình nên tới trên trần mua ít đồ chơi trẻ con và sách hướng dẫn gì đó.
Tôi nghĩ xong lại tìm điện thoại gọi cho Tiêu Tinh Diệp. Hình như anh ta đang gặm bánh mì, nói chuyện lúng bắng nghe không rõ: "Cô không sao là được rồi. Tôi canh chỗ này, giờ cũng biết sợ, cũng bắt đầu khóc rồi, đáng tiếc không có tác dụng"
"Cảm ơn." Tôi nghĩ ngợi một lát lại nói dò: "Cái giếng kia bị lấp rồi à?"
"Giếng lấp rồi nhưng vô dụng thôi. Bọn họ đã đái ra giun nước nhưng mỗi lần đi bệnh viện kiểm tra lại không kiểm ta được nguyên nhân" Tiêu Tinh Diệp rót nước ào ào.
Anh ta trầm giọng nói: "Cô đừng lo lắng, sau khi xử lý xong, tôi sẽ về." Tôi nghe hình như anh ta muốn ôm lấy chuyện này, cũng chỉ đành cúp máy. Tôi nghĩ chờ A Bảo ngủ rồi, tôi vẫn nên đi xem một lát.
Lúc này A Bảo ngửi được mùi thơm phòng bếp cũng không cần tôi bể nữa, lon ton chạy thẳng vào phòng bếp rồi.
Tôi muốn xách những thùng rượu này vào trong nhà, chờ hôm nào nghiên cứu dược liệu để ngâm rượu rắn, hoặc là tìm cửa hàng mà ba tôi thường mua dược liệu thuốc Bắc xem có thể tìm được phương thuốc không.
Chỉ cần ngâm rượu rắn, ít nhất cũng có thể kiếm chút tiền, nói không chừng còn có thể biết ba mẹ tôi rốt cuộc đang làm gì. Nhưng khi tôi giơ tay lên, lại nghe có tiếng "te" nào đó nên rụt tay lại.
Chỉ thấy phía dưới thùng rượu không ngờ có mấy con rắn nằm cuộn lại. Những con rắn này hình như ngửi được mùi rượu, lại dường như đã say, cuộn người trên mặt đất.
Chỉ là chúng thỉnh thoảng phải phun lưỡi rắn về phía thùng rượu nhưng không ngẩng đầu lên, chỉ cuộn người như con rắn chết vậy.