Không có chút ý thức nào nhận ly trà uống, lại chết lặng đem ly trà để lại trên bàn, động tác cứng ngắc kì lạ, dường như nhận được đả kích nghiêm trọng như thế, trên mặt không có biểu tình.
Nhếch môi, Lộ Nhi vỗ tay một cái, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị tốt, dám cướp người của hắn, chắc chắn không thể nhổ răng trong miệng lão hổ, muốn chết! Nhưng sự nhẫn tâm của mình còn không đến mức đó, liền cùng hắn chơi một chút, cuối cùng cái gì gọi là ăn miếng trả miếng, yêu thích nam sắc? Vậy còn rất đơn giản.
"Bảo nhi, đệ biết ta thương mến đệ rất lâu rồi... Từ lúc trần truồng bắt đầu, ta vẫn đem đệ thành người của Đông Công gia ta, đệ làm sao có thể từ chối ta?" Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ủy khuất nhìn sắc mặt của nàng.
Từ lúc trần truồng? Lộ Nhi kì quái liếc Kim Bảo Nhi một cái, chuyện khi nào? Nàng thế nhưng sẽ trần truồng cho người khác xem, chẳng lẽ cùng Đông Công Bằng cũng có một chân? Nhưng liếc nhìn nàng lại không giống với bộ dáng chân tay luống cuống thường ngày.
"Ngươi câm miệng, ít đưa chuyện hai ba tuổi ra nói!" Nàng cơ hồ muốn giết người diệt khẩu. "Đó đều là ý nghĩ của một mình ngươi, ta cũng không phải là đoạn tay chi phích."
((Chắc ai cũng biết cái cố sự "đoạn tay chi phích rồi" mình sẽ không nhắc lại đâu.))
Ban đầu nếu không phải nương cậy mạnh chứng minh mình sinh ra là nam tử, hơn nữa cũng lừa gạt mình là nam tử, nàng mới sẽ không ngu ngốc trần truồng chơi cùng Đông Công Bằng sơ ý té ngã. Không nghĩ đến, cái lần té ngã đó, ngược lại đem Đông Công Bằng rơi vào bể tình sơ khai, từ đó vẫn luôn dây dưa không rõ với mình.
"Nhưng mà khi đó mẹ đệ cũng không từ chối ta theo đuổi đệ..." Đông Công Bằng tức giận mà đứng lên, máu không ngừng sôi trào, một tay chỉ những cái rương trước cửa lớn, "Hôm nay sính lễ ta cũng đưa rồi, nếu như đệ không đồng ý, ta, ta liền ở đây không đi, ăn của Kim gia các người, uống ở Kim gia các người." Hừ, gia gia cũng không ngăn cản, Kim Bảo Nhi nếu không cho ta một câu trả lời chắc chắn, coi như là mặt dày chết bỏ ta cũng tuyệt đối không đi!
Chậc chậc, đoạn tụ công tử có phải hay không dự định một khóc hai nháo ba thắt cổ? Lộ Nhi chậc môi lắc cái đầu nhỏ, liếc mắt nhìn Kim Chuyên đang tiến vào cùng với vợ chồng Kim Khoáng vẫn luôn ở trong đại sảnh, nhìn biểu tình của bọn họ, hình như không nguyện ý đội cái mũ tiểu cữu tử này.
Nhưng, mấu chốt chính là Kim Bảo Nhi dự tính như thế nào cho tốt?
Đôi chân bé nhỏ đi tới lui, ném một hạt dưa vào miệng, hắn rất nhàn nhã xoa cằm, rất có hứng thú mà nhìn nàng, trong con ngươi hắc sắc thoáng qua một chút nghiền ngẫm.
Ở lại đây? Có thể, dù sao ngươi ăn uống phung phí lâu dài vẫn còn mấy rương vàng bạc châu báu thanh toán, tính một chút, đoán chừng ngươi ăn mười năm tám năm cũng không có vấn đề, cũng khống biết ngươi có chờ được không? A, đúng rồi, coi như ngươi chờ được đến lúc đó, ta có thể nói cho ngươi biết, ta cũng không có đam mê đó, hiện nay ngươi tốt nhất là mang tất cả đồ của ngươi đem về Đông Công gia!" Đầu vừa chuyển, nàng lạnh mặt nhìn một đám hạ nhân vẻ mặt đang xem kịch vui không biết từ lúc nào đang bao vậy cửa đại sảnh, khiến cho nàng không vui mà nhíu mày, "Đinh chủ quản chẳng lẽ hôm nay không cần mở cửa tiệm? Hay là các ngươi không muốn nhận tiền lương rồi?" Đinh chủ quản núp ở đằng sau hạ nhân ho nhẹ một tiếng, vỗ bả vai của các hỏa kế, không khỏi xaoy người sang, nhanh chống cúi thấp đầu rời khỏi mà nguyên bản những hạ nhân chắn ở cửa từng người làm đà điểu tản đi, chẳng qua ngược lại nhiều không ít người làm vườn cùng quét sân ở cửa cắt cắt quét quét, một bộ dáng rất bận rộn.
Không nghĩ đến khuôn mặt lạnh lẽo cũng thật có phong phạm chủ nhà, Lộ Nhi nhẹ cắn môi, không nghĩ đến nàng ngượng ngùng trong lúc hai người ở cùng một chỗ trong phòng, cũng sẽ có một mặt bén nhọn như vậy.
"Khụ, ta nói Đông Công Bằng công tử, nếu như người không ghét bỏ, liền ở Kim gia đi, dù sao bất quá cùng Đông Công gia chỉ cách một bức tường, huynh tùy thời ở không quen có thể trở về, đại ca hắn, nếu không có cái đó, ân, mê thích đó, huynh không bằng quên đi, tính khí của đại ca là quật cường, đừng nói là huynh đệ khuyên không được, ngay cả Đông Công gia gia đến đây, chắc hẳn cũng không đáp ứng." Kim Chuyên bị ánh mắt Lộ Nhi ám thị, đành phả tiến lên kiên trì khuyên nhủ.
Lại nói, Đông Công gia ở Lạc Thu trấn cũng là gia dình số một, tuy nói Kim gia cũng coi là nhà giàu, nhưng so với Đông Công gia, cũng thật so không được. Bởi vì, Đông Công gia không những có tiền, cái quan trọng nhất, vẫn là có thế, biểu tỷ của Đông Công Bằng hiện nay là vương phi của Bát vương gia, nói trắng ra, căn bản không có ai nguyện ý đắc tội với gia tộc Đông Công. DIỄN ĐÀN Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều người biết hắn là đoạn tụ, nhưng cũng không a dám cười nhạo.
Kim Khoáng và Y Đình nhìn nhau, trái lại không biết trong hồ lô của Kim Chuyên bán thuốc gì? Chẳng lẽ là nịnh nọt đại ca vì vị trí tổng quản đó?
Đúng vậy, Đông Công công tử, ngài chết tâm đi, đại ca luôn nói một không nói hai, chúng ta đều không dám vi phạm, cho dù muốn giúp ngài nói một câu, cũng là có tâm nhưng lại vô lực.” Bị Y Đình ngấm ngầm nhéo cánh tay, Kim Khoáng đau đến nhe răng mà mở miệng khuyên nhủ.
Trầm mặc, Đông Công Bằng thẳng tắp mà tìm kiếm Kim Bảo Nhi, đột nhiên nhếch khóe môi cười nhạt, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mép bàn, chỉ có âm thanh nghe lúc nhanh lúc chậm.
“Bảo Nhi, ta biết rồi, đệ đây là muốn khảo nghiệm ta, yên tâm, nếu như là mười năm ta cũng sẽ tiếp tục chờ. Đúng rồi, tiểu cữu tử Kim Khoáng, đệ có thể sắp xếp cho ta một gian phòng được không, còn vị trí, thì chọn sát vách của Bảo Nhi.” Hắn nói một cách vân đạm phong khinh, bộ dáng giống như đang chịu khổ, há lại không biết, lời này vừa nói ra, tính khí của Kim Bảo Nhi cơ hồ thiếu chút nữa nhẫn không được mà bạo phát.
“Nhưng, sát vách của đại ca là gian phòng của Lộ Nhi.” Kim Chuyên khó xử mà liếc nhìn Lộ Nhi, hai bên đều không thể đắc tội, hắn phải làm sao mới tốt đây?
Mặt Đông Công Bằng đen đi, lại rất là lấy lòng đem mặt chuyển qua Lộ Nhi ở bên cạnh đem tới, từ trong ngực lấy ra con heo nhỏ vàng, trình độ ôn nhu thiếu chút nữa đã thiêu đốt mắt của tất cả mọi người.
“Lộ Nhi, heo vàng này cho đệ, chính là đệ...” Bồi thường căn phòng, câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, con heo vàng trong tay đã rơi vào trong tay của Lộ Nhi.
Đắn đo thưởng thức con heo vàng, thỉnh thoảng lại hướng về phía ánh sáng nheo mắt nhìn kỹ, hoàn mỹ không tỳ vết, làm bằng vàng ròng, quả thật là tốn không ít tiền.
Ngay lúc Đông Công Bằng cho rằng đã dụ dỗ thành công, người nào đó đem heo vàng trong tay áo của mình ném đi, lắc đầu, không đồng ý.
“Lộ Nhi rất thích ở sát vát đại ca, cảm ơn lễ vật của Đông Công Bằng ca ca. Lộ Nhi rất thích, chỉ là quân tử không đoạt đồ của người tốt, tin rằng Đông Công Bằng ca ca là một quân tử đỉnh thiên lập địa?” Cười ngọt ngào, hàm răng trắng ở dưới nắng mặt trời càng lộ rõ lấp lánh dị thường, gương mặt phấn nộn cũng lộ ra màu sắc như bông sen nở rộ, trắng trong lộ ra hồng nộn, làm cho người ta nhịn không được mà muốn cắn một miếng.
Cái gì? Sắc mặt Đông Công Bằng từ đen chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, cuối cùng khôi phục lại sắc mặt bình thường, giống như lạnh nhạt mà cười , kiên cường mà động khóe môi.
"Miễn là Lộ Nhi thích thì tốt." Tiền mất tật mang! Hắn kém chút nữa ngay cả ruột đều hủy rồi, đây chính là hoàng đế ngự ban , như thế rất tốt! Cái gì cũng không gặp may, ngay cả một gian phòng đều không lấy được.
"Nếu Đông Công đại ca không chê, thì ở sát vách của Lộ Nhi, như thế nào? Đôi mắt to thủy uông híp lại thành một vầng trăng cong soi sáng, Lộ Nhi cười đến ngọt nị.
"Lộ Nhi!" Kim Bảo Nhi kinh ngạc mà hô to, hắn điên rồi sao!
"Được!" Ngay cả nháy máy cũng không kịp, Đông Công Bằng một mực đáp ứng, mày kiếm giương lên, đôi mắt hạnh nhân cơ hồ cười híp lại thành khe hở, không nghĩ đến con heo vàng còn có chút giá trị hy sinh.
Ai nói không phải có tiền có thể sai quỷ đẩy ma? Ngay cả một đứa con nít hơi lớn cái gì cũng không hiểu, cũng bị màu sắc của vàng mê hoặc.
Nhưng, tại sao toàn thân lại đột nhiên giống như bị lửa thiêu, toàn thân cực nóng không dứt, lúng túng mà vuốt ngực, trên mặt của Đông Công Bằng kì lạ mà nổi lên một tầng đỏ mặt, toàn thân đỏ bừng vô cùng.
"Lộ Nhi, đệ nhanh mang ta đi gian phòng cách vách của đệ đi." Nghiêng đầu, hắn cuống quít phân phó.
Hiểu rõ mà liếc mắt một cái, hai chân đạp một cái chính là ở trên đất, cái tay nhỏ vẫy vẫy, Lộ Nhi vẫn như trước híp mắt nhìn hắn, thuận đường liếc mắt nhìn Kim Bảo Nhi đang tức giận, chỉ cho là không thấy.
"Ngươi đi theo ta."
Đương nhiên, cũng không quên quét mắt nhìn ra cửa đại sảnh một phen, một mặt nhìn trúng công tượng có mặt mũi khô thoáng mà vóc người khôi ngô, ý bảo hắn giúp Đông Công Bằng xách bọc quần áo.
Không nghĩ đến hắn thật là có dũng khí, đem sính lễ để xuống, liền đem tất cả hạ nhân đuổi trở về Đông Công gia, chắc là không thú Kim Bảo Nhi là không cam lòng trở về.
"Đây là phòng của của huynh, Đại Tráng, đem bọc quần áo của Đông Công ca ca vào cất kĩ, thuận tiện giúp ca ca sắp xếp một chút." Như có thâm ý mà liếc nhìn Đông Công Bằng, trên đường hắn dang không ngừng lôi kéo cổ áo, một bộ dáng lúng túng lại nhịn không được muốn lôi kéo, càng làm cho rất nhiều hạ nhân trợn mắt há mồm.
Nguyên lai người đoạn tụ có sở thích cuồng bộc lộ!
Nhìn thấy Đông Công Bằng không thể chờ được mà vọt vào, mà công tượng đó cũng là nhanh bước theo vào, nụ cười bên khóe miệng của Lộ Nhi tràn ra một đóa hoa xinh đẹp.
**, trước đây hắn cũng xuống tay với Kim Bảo Nhi, bây giờ, chẳng qua là lấy kì nhân chi đạo còn tới kỳ nhân thân, hơn nữa mình còn tặng kèm một tên người làm cao lớn cường tráng, coi như là không phụ lòng con heo vàng đó! Nhếch môi im lặng cười to, xoay người, nụ cười lập tức cương ở trên mặt.
"Công tử của các ngươi ở đâu?" Lưu Vân đang đứng ở nơi xa hỏi một hạ nhân phòng của Lộ Nhi, tựa hồ là tính toán tự mình đến bắt người.
Thì ra là, Lộ Nhi đã nghỉ học gần như là nửa tháng, mà Kim Bảo Nhi đã phái người nói cho Lưu Vân là hôm nay Lộ Nhi sẽ đi học lại, nhưng trái nhìn phải nhìn cũng không nhìn thấy hắn đến, chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì liền tìm đến đây.
Không tốt, mình nhưng ngàn vạn lần không thể để cho nàng bắt được, hay là trước tiên đi đường vòng đến trường. Nghĩ đến đây, nháy nháy mắt to, hắn vọt đến đằng sau một thân cột khác.
Hỏi được phương hướng, Lưu Vân đi về hướng mà hạ nhân đã chỉ, do dự không chắc mà nhìn hai phòng ở giữa, cuối cùng là bên phải hay bên trái? Lúc nãy người làm đó cũng không nói quá rõ, lần này mình cần gõ cửa nào đây?
Lộ Nhi lén lút từ sau cây cột nhô đầu ra, nhưng là nhìn thấy nàng đi đến cửa phòng của Đông Công Bằng, nhẹ nhàng mà gõ cửa!
"Chi nha!" Cửa vừa mở ra, lộ ra một nam tử cường tráng gần như nửa thân trần, bộ mặt đỏ bừng, không biết là cùng ai kéo quần áo, một phen túm đến trong tay, hướng vào bên trong "phi" một tiếng, nhanh chóng rời đi như trốn tránh.
Lưu Vân không rõ tình huống mà đi vào bên trong.
"Lộ Nhi? a!!!!" Bị một cái tay nhanh chóng kéo vào, cửa vừa mở được một nửa liền nhanh chóng đóng lại.