Băng chạy một mạch ra ngoài, cô không thể ngừng khóc, những giọt nước mắt ấm ức, không thể nói với anh, cô ngồi lại trên thành ghế mà khóc. Không phải vì cu xô khi nãy không mà cô thấy đau bụng quá, không phải chứ cô đang chảy máu, cái thai đang bị gặp vấn đề:
Con à! mẹ xin lỗi! con đừng bỏ mẹ mà! mẹ … không thể nào mất con được…
Cả thân người Băng run lên bần bật, toát vã mồ hôi, đôi mắt dần dần mờ đi:
Này cô! Cô sao vậy? tỉnh dậy đi!
Băng trước lúc ngất xỉu.
***
Cậu thật sự không biết tung tích gì của cô ấy sao?
Không!
Cậu đừng lo, rồi cũng tìm thấy thôi!
Ừm! Vậy còn cậu? cậu có tin tức gì của con bé không?
Ý cậu là con gái mình với Hạ, mình cũng như cậu, bặt vô âm tín!
Cậu phải cố gắng lên, mình cũng vậy!
Ừm! Hai chúng ta phải cố gắng lên!
Hạ sao rồi! cô ấy vẫn khỏe chứ?
Ừm! cô ấy vẫn tốt, đứa nhỏ phát triển tốt!
Vậy thì ổn rồi!
Cậu?
Sao vậy?
Cậu không hối hận sao?
Chuyện gì?
Thì để cô ấy ở bên cạnh mình!
Lâm khẽ huých vai Định:
Cậu sao lại nói vậy… cô ấy đang mang thai con của cậu mà?
Khi cô ấy sinh con xong, mình sẽ ly hôn cô ấy!
Không! cậu không được làm vậy, coi như mình xin cậu đấy, đừng làm cô ấy tổn thương nữa, hứa với mình đi, cậu phải làm cho cô ấy thật sự hạnh phúc, nếu không mình không tha cho cậu đâu!
Coi kìa cậu đang đe dọa mình?
Nếu cậu nghĩ vậy?
Mình hứa với cậu, mình sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy, thay cậu!
Cảm ơn cậu!
***
Cẩn thận một chút!
Định dìu Hạ xuống xe, Hạ đã mang thai tháng thứ 7, đi lại khá nặng nề, nhưng Định lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cô rất kĩ:
Đi nào!
Anh đừng xem em như con nít vậy? em sắp làm mẹ rồi đó!
Em vậy sao?
Vâng!
Có không ta! Khi em ngày nào anh cũng phải nhắc em uống thuốc bổ, rồi ngày nào em em cũng ngủ quên trên ghế, mới hôm qua thôi, anh dặn em là hộ anh cái áo mà em xem em có nhớ không, em làm anh phải mặc áo phông đây này, cũng may anh không đi họp hôm nay.
Anh ý! Anh có biết bao nhiêu là áo, lo gì chứ?
Nhưng..
Anh định nói là nó cái áo anh thích nhất phải không?
Ừm! biết vậy rồi mà còn!
Ờ đó! Em hay quên như vậy đó, vậy sao anh còn cứ phải chăm sóc em, anh có thể bỏ em mà, anh không biết chứ, mẹ em có thể lo cho em, không cần anh!
Có được không? Khi em đã kết hôn, đã có chồng, mà cho dù mẹ em có thể lo cho em nhưng còn hàng xóm thì chắc chắn sẽ nhìn gia đình em bằng một ánh mắt khác đó!
Anh nói vậy là có ý gì?
Hạ có chút giận, Định đẩy nhẹ lưng cô:
Thôi không nói nữa vào nhanh đi!
Anh nói đi! Nói cho em biết!
Được anh sẽ nói với em, nhưng không phải ở đây?
Vậy thì ở đâu?
Định ghé sát tay cô thì thầm:
Anh!
Sao nào em có muốn biết không?
Không!
Vậy thì tốt vào thôi! Nhanh lên!
Họ rất hạnh phúc, mà không hề nhận ra rằng từ lúc họ bước vào luôn có một ánh mắt dõi theo họ. Đó là Băng mà, cô cũng đang mang thai tháng thứ 8 rồi, cũng may lần đó cấp cứu kịp thời, mà cũng phải nói là trẻ này mạng lớn, nhiều lần gặp nguy hiểm vẫn bình an. Băng kéo kính xe lên, đeo lại kính, khẽ đưa tay xoa nhẹ lên bụng mình:
Con à! Con nhìn thấy bố con không, bố con không cần con tất cả là vì ả đàn bà đó, ả hồ ly đó, nhưng con hãy tin ở mẹ mẹ nhất định sẽ khiến cho ả phải chịu đau đớn gấp nhiều lần, con ạ, nỗi đau thấu xương, khi mất đi chính đứa con của mình, chờ mẹ nha con, ngày con chào đời là lúc ả cùng với đứa con hoang đó phải chết, chỉ có con của mẹ, chỉ con mới được phép tồn tại trên thế giới này, ngoài con ra không ai khác đâu!
Khẽ cười nhẹ rồi lái xe nhanh chóng rời đi, chiếc xe lao đi rất nhanh bỏ lại một làn bụi phía sau, những chiếc lá bay bay ra khỏi làn đường.