Sau một đêm hôn mê, Loan từ từ mở đôi mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấylà Định, anh đang nằm trên thành giường, cầm tay cô, khẽ cựa mình mộtchút, Định cũng choàng dậy:
Em! Em tỉnh rồi sao?
Anh! Anh ở đây cả đêm sao?
Ừm! Anh xin lỗi vì đã không ở bên em, em đau lắm phải không?
Định khẽ đưa tay vuốt nhẹ đôi má của cô, anh rất lo lắng cho cô:
Không! Anh đang bận mà, chỉ có điều là lúc đó em đau quá, lại sợ nữa lên..
Yên tâm, có anh ở đây rồi!
Hai người đang nói chuyện thì chị y tá bước vào:
Cô dậy rồi sao?
Ừm! phiền chị khám lại cho cô ấy!
Sau khi khám xong chị y ta cười nhẹ bảo:
Ổn rồi! chỉ cần nghỉ ngơi chút thôi!
Vâng! Cảm ơn chị!
Loan sau khi uống thuốc xong, lại ngủ thiếp đi, cô vẫn còn mệt, Định vẫn luôn chăm sóc cô.
Trời khá muộn rồi, một ngày trôi nhanh thật, Định ra ngoài hiên hút thuốc,anh dựa người vào lan can, trong đầu anh chợt nhớ lại, nhớ về mọichuyện, trong kí ức của anh không thể quên được cái ngày đó, cái ngàycũng ở trong bệnh viện này.
Bác sĩ! Làm ơn cấp cứu cô ấy mất nhiều máu quá!( Định 6 năm trước)
Sau khi đưa vào trong, cả người anh đẫm máu, ngồi vò đầu ở ngoài hiên trước cánh cửa phòng khám cấp cứu, ánh đèn mãi không tắt, nó làm anh rất lolắng.
Ai là người nhà của sản phụ mới đưa vào!
Tôi! Cô ấy sao rồi!
Cô ấy mất máu nhiều quá, rất nguy kịch, phiền anh ký vào bản cam kết,chúng tôi sẽ cố gắng cứu mẹ, còn đưa con thì có lẽ là không?
Định như chết lặng ngồi gục xuống sàn:
Nhưng anh yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng!
Một, hai, ba tiếng sau, ánh đèn tắt, Định đi đằng sau, thì:
Anh! Anh phải chuẩn bị tâm lý vì… vì cô ấy, gương mặt của cô ấy rất … hơnnữa, chúng tôi còn cần phải xét nghiệm lại rất có thể cô ấy đã mất kýức, mất toàn bộ, không còn nhớ điều gì, như một người mới.
Không, không thể nào, vậy còn đứa nhỏ.
Chúng tôi rất tiếc, nhưng đứa nhỏ sẽ khó có cơ hội sống, nhưng anh nên hyvọng vì chúng tôi cũng không chắc vì cô ấy mới mang thai được bảy tháng, đứa nhỏ quá non lại chịu sức mạnh quá lớn sau vụ va chạm này, nói chung là tình hình rất xấu.
Gương mặt! gương mặt của cô ấy liệu có phẫu thuật được không?
Ừm! được, anh nên tin vào y học bây giờ!
Định mải suy nghĩ không nghe thấy tiếng Loan gọi:
Anh! Anh làm gì vậy?
Định vội dập điếu thuốc:
Không! Không có gì! Em dậy rồi sao? Em ăn chút cháo đi!
Nhìn thấy Định vất vả vì mình như vậy Loan cảm thấy có lỗi quá, cố gắng ngồi dậy, Định lấy cái gối dựa vào lưng cho Loan:
Cẩn thận!
Định khuấy cháo thổi nhẹ:
Nào ăn đi! Còn uống thuốc nữa!
Khẽ mở mồm nuốt thìa cháo, cháo không nóng, nhưng với Loan tình cảm này của Định còn nóng hơn rất nhiều lần:
Sao vậy? Không ngon sao?
Không! Không phải! Anh … anh vất vả vì em lắm phải không?
Định khẽ đặt nhẹ bát cháo xuống, ngồi lên cạnh Loan, đưa tay ôm nhẹ người cô:
Sao em lại nói vậy?
Khẽ dựa đầu vào lòng Định:
Vì em mà anh phải vất vả như vậy, em… em xin lỗi!
Suỵt!
Khẽ đặt tay lên môi cô:
Đừng nói vậy, được chăm sóc em là anh… anh vui rồi!
Thật không?
Ừm!
Vòng tay ôm cổ Định:
Anh! Chúng ta sẽ hạnh phúc chứ, chúng ta sẽ có con phải không anh?
Ừm! chúng ta sẽ hạnh phúc, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con!
Anh! Em yêu anh!
Ừm! anh cũng vậy, anh yêu em!
Định ôm Loan vào lòng, trong đầu anh không ngừng suy nghĩ, những suy nghĩcủa những hành động phản bội của anh với cô, những câu nói giả dối… anhtự cười nhạo bản thân mình lại giả dối như vậy.