Định vẫn không nói gì anh lao vào nghiền ngấu Băng, trông anh như một conthú hoang, không còn lí trí nữa, Băng cương quyết từ chối, nhưng khôngthể nào đẩy được anh ra, trong phút không suy nghĩ, cô cắn mạnh vào môianh, bị cô cắn mạnh môi anh ứa máu, Định rời ra, lấy tay lau đi vết máu, nhìn Băng đầy tức giận:
Anh! Anh sao vậy? anh điên rồi à?
Đúng! Vì em mà anh mới điên đó!
Định đấm mạnh vào thành xe, ánh mắt đầy giận giữ, chưa bao gờ Băng thấy anhnổi nóng như vậy, Định không thể nhìn Băng nữa, anh vội xoay người đi,nhưng Băng lại níu kéo anh, cô ôm chặt anh từ phía sau:
Anh! Em xin lỗi! xin lỗi! Là do em mà!( Băng khóc lóc, có chút yếu đuối)
Định không nói gì, Băng vẫn ôm chặt anh:
Em biết em làm anh đau lắm phải không? Nhưng làm vậy em cũng đau đớn lắm,anh biết không em chỉ có anh, chỉ có anh làm điểm tựa, bây giờ anh bỏ em thì em biết làm thế nào bây giờ, anh.. anh đừng bỏ mặc em mà!
Địnhtrước những lời nói này của Băng anh cảm thấy tim mình như có hàng ngànmũi dao đâm vào vậy, anh định dựt tay Băng ra, khi anh định rời đi, Băng ngồi sụp xuống, dường như cô đã mất hết điểm tựa cả người mềm nhũn nhưkhông còn sức sống, Định cũng ngồi sụp xuống nhìn Băng, khẽ lấy tay vuốt nhẹ khuôn mặt, đôi má có chút xanh xao này, vẻ mặt này của Băng khiếnanh thấy đau xót lắm:
Em! Em có biết em làm anh đau đớn như thế nào không?
Băng khẽ ngẩng đầu lên nhìn Định, đôi mắt ươn ướt vì những giọt nước mắt:
Anh! Em xin lỗi!
Định không muốn nghe lời xin lỗi từ cô, vì lựa chọn đi con đường này là do anh:
Anh sẽ không bỏ mặc em chứ?
Định cố kìm nén những giọt nước mắt:
Không!
Băng khẽ nhổm người lên hôn nhẹ vào môi Định, đôi môi có chút dớm máu vì vết cắn khi nãy, Định không biết đã tỉnh hay vẫn mơ hồ say sỉn anh cũngkhông từ chối nụ hôn này của Băng….
***
Em định về sao?
Định khẽ choàng mở mắt nhìn thấy Băng đang sửa soạn:
Ừm!
Định có chút buồn, nhưng đây luôn là việc xem như là tự nhiên, cuộc tình của họ chỉ có thể diễn ra vào trong đêm tối, lụi tàn khi trời sang, dườngnhư những tia sáng của mặt trời như thể những ngọn lửa làm tan chảy thứtình yêu như băng tuyết này, Định khẽ day mắt cho tỉnh, Băng sau khitrang điểm xong, cô ngồi lại bên thành giường:
Anh còn đau không?
Băng lấy tay sờ nhẹ lên vết cắn đêm qua, nó đã kín miệng nhưng trông vẫn rất ghê, cô tự trách mình sao lại không suy nghĩ như vậy, Định nắm lấy taycô, áp sát vào má, anh muốn cảm nhân hơi ấm từ bàn tay cô thêm chút nữa:
Không! Anh không đau!
Ừm! Vậy thì em về trước đây!
Băng vừa đứng dậy định rời đi thì Định lại kéo cô lại, ôm chặt cô tronglong, Băng cũng không muốn làm anh buồn, cô khẽ an ủi anh:
Anh! Anh sao vậy, buông em ra để em về!
Không! Em có thể nào đừng về được không?
Em!
Băng nhìn thẳng vào mắt Định:
Em! Em xin lỗi!
Khẽ đưa tay che miệng Băng:
Không! Đừng nói lời xin lỗi, anh không muốn nghe em nói xin lỗi!
Doãn Băng có chút bối dối, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh:
Em.. Em về đây!
Định vẫn không chịu buông tay cô ra, anh vẫn cố ôm chặt cô:
Đừn đi mà! ở lại thêm chút thôi!
Anh! Anh đừng thế mà!
Định không để cho Băng nói gì anh khẽ đè nhẹ cô xuống giường:
Em! Em có biết vì em mà mới điên như thế không?
Băng khẽ cười, một nụ cười tự nhiên nhất từ trước tới giờ, cô khẽ đấm nhẹ vào ngực anh:
Anh này!
Định lại khẽ hôn nhẹ vào môi Băng, thực sự anh rất có kinh nghiệm trong chuyện ấy, Băng nhanh chóng bị Định dẫn dắt.