Hạ! Con sao rồi? Con nói gì đi!
Bà Lan vô cùng lo lắng khi thấy Hạ không nói gì, những vết cào xước từ ảphù thủy đó, không ngừng ứa máu, hay sưng tấy lên, ai trông thấy cũng lo sợ, khẽ hít một hơi:
Con.. con không sao?
Ừm! Cô còn làm gì nữa mau lấy đồ khử trùng cho con bé đi! Nhanh lên!
Vâng!
Trong lúc Bà Lan đang khử trùng và băng vết thương cho Hạ, chợt cánh cửa đang dần mở cửa, đang bước vào là khuôn mặt lạnh lùng, sắc lạnh như khôngchuyện gì:
Cháu còn mặt mũi vào đây sao?( Bà nội chống gậy xuống đất khuôn mặt đầy tức giận).
Lâm đứng bên ngoài, nhìn Hạ không nói câu gì, đôi mắt sắc lạnh, mặc cho bànội mắng, nhưng anh ấy chỉ đứng ở đấy một hai phút sau đó bỏ đi:
Lâm! Đứng lại cho mẹ!( Tiếng Bà Lan hét lên, nhưng Lâm không quay đầu lại)