Edit: Dờ
Sự lõi đời của con người sẽ không ngừng trở nên phong phú trong quá trình trưởng thành, sau khi trải qua sự lắng đọng, tính cách cũng dần thay đổi, trở nên bình lặng hơn, độ lượng hờ hững, ngay cả yêu cũng không hề lộ liễu.
Câu này dùng với Cố Lễ Châu, không thể thích hợp hơn.
Hắn luôn tách biệt chính mình bằng một phòng tuyến an toàn, một khi nhận ra sự khác thường sẽ lập tức rời đi.
Hắn không muốn hao tâm tốn sức, không muốn rung động, không vui không buồn, hắn không ghen tị cũng không nóng nảy, gần như không gì có thể trêu chọc đến thần kinh của hắn.
Nhưng sau khi tới đây gặp Chung Vị Thời, tất cả đều thay đổi.
Hắn cẩn thận dè dặt, lo được lo mất, dễ cáu dễ mừng.
Hắn sẽ sụp đổ rơi nước mắt vì một tin tức giả ở sân bay, hắn lo lắng hết lòng để con đường tương lai của Chung Vị Thời bằng phẳng hơn một chút, hắn vô cùng ghen tị chỉ vì tài khoản Wechat của một người không quan trọng.
Hắn cảm thấy mình không còn là mình nữa.
Hắn nhận ra, phòng tuyến an toàn kia đã biến mất từ lâu.
Nếu muốn hắn hình dung dáng vẻ của tình yêu, vậy thì có lẽ là ― Cảm xúc bị người khác khống chế trong lòng bàn tay.
Đối với đàn ông, sự khó kiểm soát sẽ sinh ra phản ứng sinh lý vi diệu.
Chung Vị Thời há miệng hít thở, mở to đôi mắt như đang chân thành nhìn đối phương, thực ra là do thiếu khí, cậu đang đờ người lấy sức.
Mùi cơm sườn bay ra từ phòng bếp, bụng cậu kêu òn ọt.
Hai tay Cố Lễ Châu vẫn khóa chặt sau lưng cậu.
"Đói rồi à?"
Chung Vị Thời gật gật đầu, nhưng mà cậu không muốn nhúc nhích chút nào hết, chỉ muốn ôm mãi như vậy thôi.
Hai tay cậu ôm chặt, cằm gác lên cổ hắn cọ cọ, lại quang minh chính đại hôn thêm mấy cái.
Cậu nghe thấy Cố Lễ Châu đang cười, không cần nhìn cũng biết nụ cười kia quyến rũ đến nhường nào.
Các giác quan dần quay trở lại, trí nhớ bắt đầu tua ngược.
Điều mà cậu hoàn toàn không dám mơ ước giờ đây lại bày ra trước mắt cậu, thì ra Cố Lễ Châu thích cậu.
Thích rất điên cuồng.
Giống như vừa rồi bọn họ đã điên cuồng trao đổi hơi thở vậy.
Thật sự là khiến chân mềm nhũn.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tâm trạng của chú Tào khi ôm hôn gặm cắn bạn gái.
Chính là muốn chiếm giữ, muốn bộc lộ tình cảm.
Hôn môi với người mình yêu không ghê tởm, thậm chí còn lãng mạn.
Sau khi đầu lưỡi Cố Lễ Châu tách hai cánh môi của cậu ra, tất cả đều thuận theo tự nhiên, não trống rỗng, trí nhớ chỉ còn sót lại cảm giác mềm mại.
Nếu trên thế giới này không có hạng mục hôn môi, e là cậu sẽ vĩnh viễn không biết, hóa ra đầu lưỡi của con người lại mềm và linh hoạt như thế.
Cụ thể hôn bao lâu, không ai bấm tay mà tính, chỉ biết là tiếng đàn piano trên tầng thay từ bài này sang bài khác, mà hai người thì vẫn quấn quýt hai như con mèo, lăn lộn trên sofa, hôn nhau triền miên không dứt.
Ngay trong giây phút này, tất cả những tủi thân và phiền muộn của cậu đều tan thành mây khói bay theo cơn gió.
Thấy cậu vẫn không muốn đứng dậy, Cố Lễ Châu hơi nhướn mày, đưa tay bóp má Chung Vị Thời thành bánh bao.
"Muốn lại một lần nữa?"
Lần Chung Vị Thời không hỏi ý hắn, lập tức cúi xuống hôn thêm một cái, cười hì hì: "Sau này em có thể hôn anh mà không cần báo cáo không?"
Cố Lễ Châu cười, ngực phập phồng lên xuống, cả người rung bần bật.
"Em muốn hôn tôi từ rất lâu rồi đúng không?"
Chung Vị Thời bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng hỏi lại: "Anh thì sao?"
"Không thì em nghĩ vì sao mà tôi quay lại đây?" Cố Lễ Châu gãi nhẹ lên eo cậu.
Chung Vị Thời bật cười, uốn éo thành một con sâu lông, ghé vào cổ hắn nói: "Thực ra em cũng.....lâu rồi, lâu đến mức em không biết là bắt đầu từ khi nào nữa..... Có lẽ là trước khi anh quay lại."
Môi câu dán sát tai Cố Lễ Châu, mỗi một âm tiết đều đụng chạm vào vành tai, vừa nhột vừa tê.
"Đôi khi sức hấp dẫn quá lớn cũng thật là phiền phức, người xung quanh cứ không kiềm chế được mà phải lòng tôi, nhưng mà tôi thì chỉ có một thôi."
"Mặt dày." Chung Vị Thời há miệng cắn vành tai hắn, răng nanh cọ khẽ lên.
Cố Lễ Châu lại nói tiếp: "Nhưng mà từ hôm nay trở đi, tôi chỉ thuộc về một mình em."
Chung Vị Thời giật mình, xấu hổ dụi vào hõm vai hắn cười ngu: "Anh nói đấy nhé, không cho phép đổi ý, đổi ý em băm xác anh."
Cố Lễ Châu phì cười, vỗ nhẹ sau lưng cậu: "Nếu còn không chịu đi xuống thì không chỉ đơn giản là hôn thôi đâu."
Chung Vị Thời bật dậy khỏi sofa: "Ăn cơm! Em đói rồi!"
Cố Lễ Châu cúi đầu nhịn cười.
Bước phát triển này đúng là không dễ dàng, tim đập cả nửa ngày không bình tĩnh lại được.
Chung Vị Thời bận bịu trong bếp, thậm chí còn ngâm nga một bài hát tiếng Anh đơn giản nhẹ nhàng, có vẻ như tâm trạng rất vui vẻ, tràn đầy năng lượng.
"Anh chờ một chút, canh sắp xong rồi!" Cậu vừa đun canh vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Cố Lễ Châu.
Bốn mắt nhìn nhau, bởi vì tâm ý tương thông mà cùng nhau mỉm cười.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối xuống.
Cố Lễ Châu đứng dậy bật đèn, chầm chậm lướt vào phòng bếp, mắt hắn vẫn luôn dính chặt lấy Chung Vị Thời, tùy ý quét từ đầu xuống chân rất lộ liễu.
Hắn ôm lấy bạn nhỏ từ phía sau, cằm gác lên vai cậu, vẻ mặt đầy lưu luyến, định nói mấy câu tình thoại lãng mạn.
Chung Vị Thời nâng tay đập tỏi, chấn động đến mức người nào đó suýt nữa cắn phải lưỡi.
Không còn sót lại tý tư tưởng lãng mạn nào.
Cố Lễ Châu nâng cằm rời khỏi chốn thị phi.
Đồ ăn được đổ ra, mùi hương thu hút con mèo nhỏ mà Tào Trí Hằng nuôi, vật nhỏ ngửa đầu nhìn bàn ăn kêu meo meo.
Con mèo mướp này được nhặt ở cạnh thùng rác, hôm ấy trời mưa phùn, Chung Vị Thời xuống tầng đổ rác, tình cờ nhìn thấy nó.
Nếu là trước kia, có lẽ cậu sẽ cho nó ăn gì đó, giả vờ không nhìn thấy rồi bỏ đi, dù gì chính mình còn không nuôi nổi, huống chi là nuôi mèo.
Nhưng mà lần này thì khác.
Thấy người mà nó không chạy, rụt lại co thành một cục trong cái túi ni lông, Chung Vị Thời thấy thế thì ôm nó về.
Bạn gái của Tào Trí Hằng nhìn thấy con mèo, thích không rời tay. Giờ thì nó thành đại ca của chung cư, chỗ nào có đồ ăn là có nó. Chủ yếu nó ở ổ mèo trong phòng 303, thỉnh thoảng gây chút ồn ào cho lão Tào, ví dụ như hất đạo cụ anh ta vừa làm xong để trên bàn xuống đất.
Cố Lễ Châu xé một ít thịt sườn ném cho nó ăn, vật nhỏ ăn xong thì nhảy lên đùi hắn kêu meo meo.
Ống quần đen xuất hiện vài quả măng cụt đáng yêu.
Cố Lễ Châu cúi đầu gãi cằm nó: "Gọi baba."
"Sao anh cứ thích làm bố vậy." Chung Vị Thời gặm miếng sườn nói.
Mèo nhỏ rất phối hợp, "meo" một tiếng.
"Sao, em ghen tị à? Không muốn baba có đứa thứ hai?"
Một miếng sườn bay vào giữa trán.
"Nói chuyện tử tế, đừng có ném đồ lung tung, em học ai thế?"
"Học anh chứ ai."
Cố Lễ Châu xoa xoa đầu mèo, "Em xem, em trai em nghe lời biết bao." Hắn nhấc con mèo lên nhìn thử, "À không, em gái."
"Anh có ăn cơm không?" Chung Vị Thời gõ cạnh bát.
"Có." Cố Lễ Châu thả mèo xuống đất, phủi phủi ống quần, đứng dậy đi rửa tay, "Em ghen tị với em gái đúng không, nếu ghen thì cứ nhận, sau này baba cưng chiều em nhiều hơn."
Cố Lễ Châu đi qua Chung Vị Thời còn gãi cằm cậu, kết quả là bị cắn một phát dữ tợn.
"Em còn như vậy là tôi không khách sáo nữa đâu." Cố Lễ Châu nắm cằm cậu.
" Không khách sáo thế nào." Chung Vị Thời ngước mắt nhìn hắn.
"Các kiểu không khách sáo." Cố Lễ Châu búng trán cậu.
Một tiếng vang dội.
Trán xuất hiện một vết đỏ.
Lần đầu tiên Cố Lễ Châu ăn cơm sườn nấu bằng nồi cơm điện, không có gì để so sánh, chỉ đơn giản là thấy rất ngon, có điều cho dù có hình mẫu để so sánh thì hắn cũng cảm thấy không ai nấu ngon hơn được.
Bởi vì nó hòa trộn với hương vị của nụ hôn đầu.
Sau này mỗi lần ăn cơm sườn, nhất định sẽ nhớ về hôm nay.
Con mèo nhỏ lượn đi lượn lại dưới bàn, cái đuổi chổng ngược lên cọ vào chân Chung Vị Thời, chốc lại đặt mông ngồi lên dép lê của cậu.
Chung Vị Thời đành nhường nó chiếc dép, nhấc chân đặt lên dép của Cố Lễ Châu.
Bốn cái chân quấn lại với nhau.
"Trước đây anh từng có bạn gái chưa?" Chung Vị Thời ăn được một nửa, đột nhiên hỏi.
"Không có." Cố Lễ Châu bình thản nói, "Trước đây khá bận bịu công việc."
"Ò..........Vậy anh cũng là lần đầu hôn hả." Chung Vị Thời cười hê hê.
Cố Lễ Châu ngượng, gật đầu một cái, hắn còn tưởng bạn nhỏ muốn khen kỹ thuật hôn của hắn tốt, không ngờ đối phương phán một câu xanh rờn: "Anh 32 rồi mà mới hôn lần đầu tiên? Em bội phục thật sự đấy, nếu không gặp được em, hẳn là anh sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại đi."
".................." Miệng chó không phun được ngà voi.
Không nên trông cậy vào người mà ngay cả câu tỏ tình cũng có thể biến thành chửi bậy.
Chú Tào cách vách đến giờ cơm vẫn chưa nhìn thấy mèo nhỏ đâu, đành bưng bát cơm gõ keng keng đi tìm, mèo nhỏ nghe tiếng đã biết là có đồ ăn, vèo một cái chạy ra.
Trong tay Tào Trí Hằng còn cầm một túi anh đào, định sang hỏi một già một trẻ 301 có ăn không, anh ta đi đến cửa sổ, thoáng nhìn vào theo thói quen, chợt đứng khựng lại.
Hình ảnh vô cùng chấn động thị giác kia khiến anh ta vô thức nấp sang một bên.
Lão súc vật và bạn nhỏ đang hôn nhau!
Hôn thì hôn đi, lại còn thấy tay lão súc vật mò vào trong áo ngủ của bạn nhỏ, rồi đẩy con nhà người ta ra sofa mà gặm cổ.
Bạn nhỏ bị sờ đến mềm nhũn, đồng thời cũng đưa tay lần vào trong áo len của Cố Lễ Châu.
Muốn đui mù con mắt.
Tào Trí Hằng che mắt ngồi xổm xuống, bò về nhà mình.
"Lão Cố! Tôi phải nghiêm túc cảnh cáo ông, ông cứ sa đọa như thế là không ổn đâu! Ông nói rồi cơ mà? Nó chỉ là một thằng nhóc con! Ông làm gì với một thằng nhóc vậy!"
"Bố mẹ sẽ rất thất vọng về ông! Bạn bè anh em cũng thất vọng về ông!"
"Ông nhìn lại ông đi, có còn là đàn ông không? Hả?"
"Cười cái gì mà cười? Ông đang nghi ngờ lời tôi nói sao?"
Đối diện Tào Trí Hằng là mèo mướp nhỏ, nó ngáo ngơ nhìn chủ nhân, thỉnh thoảng nâng chân liếm liếm.
Tào Trí Hằng ghi lời cần nói vào bản ghi nhớ, bằng không anh ta sợ cãi không lại Cố Lễ Châu.
Nhưng mà sự thật chứng minh, dù có chuẩn bị thật kỹ càng thì cãi nhau với Cố Lễ Châu cũng vẫn như trứng chọi đá.
"Nó chỉ là một thằng nhóc! Ông làm gì với một thằng nhóc con thế hả!"
"Hôn môi." Cố Lễ Châu thờ ơ đáp, "Huống hồ thằng nhỏ trưởng thành rồi."
"Thế lúc trước ai là người gào rống giữa đường, nó chỉ là một thằng nhóc con, nó biết cái gì?"
"Đấy là chuyện của năm trước, em ấy trưởng thành rồi."
Tào Trí Hằng nhìn cái bộ dạng thấy chết không sờn này của hắn thì tức tới nỗi hít sâu mấy hơi.
"Nếu ông thật sự muốn yêu đương thì tôi sẽ không ngăn cản, nhưng là bạn nối khố của ông, tôi phải nhắc nhở mấy câu. Bây giờ nó mới hơn hai mươi tuổi đầu, chỉ là một thằng nhóc, nó nghĩ ông rất thú vị rất mới mẻ, lại đối xử tốt với nó, coi ông là chỗ dựa, nhưng ông thử nghĩ xem, sau này thì sao? Mười năm sau, ông đã bốn mươi rồi, còn thằng nhóc vẫn còn tuổi xuân phơi phới!"
"Bốn mươi thì đã sao?" Cố Lễ Châu nhún vai.
"Lúc tôi hai mươi tuổi đã nghĩ, ba mươi rồi sẽ làm gì đây, bây giờ ba mươi thật rồi, vẫn sống như vậy chẳng có gì khác. Huống hồ tôi cũng không thấy tâm thái mình già bao nhiêu, trong lòng già rồi mới thật sự là già."
Tào Trí Hằng thở dài, liếc mắt nhìn bản ghi nhớ trong điện thoại.
"Được, vậy tôi nói tiếp. Nếu có một ngày thằng nhóc thành danh thì sao, bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ oanh oanh yến yến dính lên người nó, nó có vững lòng được không? Nó nổi tiếng rồi, người đối xử tốt quan tâm chăm sóc nó nhiều như nước biển, ông vẫn ở lại bên nó? Huống chi quan hệ trong giới giải trí rất loạn, đừng nói nam nữ, ngay cả nam nam cũng rất nhiều........"
Cố Lễ Châu tựa người vào lan can, miệng còn ngậm thuốc lá, cười lên nhả ra một làn khói trắng.
"Theo như cách phòng ngừa chu đáo của ông, tất cả mọi người đừng yêu nữa cho xong. Bạn gái của ông đi làm bên ngoài, sếp toàn là người Âu Mỹ, hình thể cường tráng tóc vàng mắt xanh rất phong độ, còn ông chỉ là lão già thẳng nam phong kiến, làm sao so với người ta?"
"Ông đừng có già mồm!" Tào Trí Hằng thở hồng hộc phản bác: "Dù gì bọn tôi còn có thể đi lĩnh giấy chứng nhận, cô ấy cũng không phải nghệ sĩ, ngồi văn phòng không có nhiều cám dỗ đến thế."
Cố Lễ Châu cười dữ hơn, quay sang nói: "Tôi thừa nhận, lĩnh chứng nhận kết hôn là một quá trình rất thiêng liêng, nhưng một tờ giấy chứng nhận có thể trói buộc được gì đây? Hiện giờ tỷ lệ ly hôn còn thấp sao? Bố mẹ tôi còn ly hôn đây này."
Hắn "hầy"" một tiếng, tiếp tục nói: "Theo cách nghĩ ấy, yêu đương với đàn ông cũng không tồi, vừa không có nghĩa vụ vợ chồng vừa không có tài sản chung, yêu đương vô tư sòng phẳng, chẳng ai mưu tính của ai cái gì."
Không thể dây vào tên Cố Lễ Châu này.
Hai người trò chuyện một lúc, đề tài biến thành biện luận về tình yêu.
Tào Trí Hằng cũng không biết một tên đàn ông trầm cảm thì lấy đâu ra tự tin để bảo vệ tình yêu như vậy.
Người mù quáng thì không còn là người!
"Ông nghĩ bố mẹ sẽ chấp nhận để ông yêu đương với con trai sao?"
"Lúc họ ly hôn cũng đâu trưng cầu ý kiến của tôi, vì sao tôi không được tự tìm người yêu?"
Tào Trí Hằng càng nói càng nóng đầu: "Ba tuổi cách một con mương, hai người cách những ba con mương đấy! Ông có xoạc chân cũng không bước qua nổi!"
Cố Lễ Châu thoải mái đáp: "Ở bên em ấy tôi trẻ ra mười tuổi, không khác biệt nhau lắm. Huống chi những cám dỗ bên ngoài có thể thắng được sức hấp dẫn của tôi sao?"
Đúng là sự thật mất lòng.
Tào Trí Hằng giơ tay đầu hàng, "Nếu ông không tin thì thôi, dù sao đến lúc đó người chịu thiệt thất tình đâu phải là tôi."
"Không phải tôi không tin." Cố Lễ Châu vỗ vai anh ta, "Tôi biết ông lo cho tôi, nhưng tôi tự biết điểm dừng."
"Ông thì có điểm dừng gì?"
"Điểm dừng của tôi là cố chấp đến cùng."
"..........."
Yêu đương làm người ta não tàn.
Gió đêm thoang thoảng, tàn thuốc chợt sáng chợt tối, Cố Lễ Châu rít hơi cuối cùng rồi dập tắt tàn thuốc.
"Ở bên em ấy, tôi rất vui vẻ."
Tào Trí Hằng bĩu môi, cuối cùng không nói gì nữa.
Lúc Cố Lễ Châu quay về phòng thì thấy Chung Vị Thời đã rửa sạch anh đào, miệng nhai phình lên, ú ớ hỏi: "Chú Tào biết chúng ta ở bên nhau rồi đúng không, vừa rồi em thấy chú ấy liếc nhìn mấy lần."
"Ừ." Cố Lễ Châu lấy cuống anh đào trên miệng cậu xuống.
Chung Vị Thời trừng mắt nhìn: "Chú ấy nói gì? Phản đối à?"
Cố Lễ Châu cười: "Bảo tôi trông coi em cho kỹ, nếu có một ngày em nổi tiếng thì cẩn thận em chạy mất."
"Không đâu." Chung Vị Thời cọ vào người Cố Lễ Châu, "Em đảm bảo luôn, bằng không anh cứ chặt một chân em đi."
"Chân nào?"
Chung Vị Thời vốn định nói chân nào cũng được, thấy vẻ mặt tủm tỉm của hắn thì buông tiếng chửi tục, nói: "Anh thật là biến thái."
"Tôi nói gì mà biến thái?"
"Nói chung là anh rất biến thái."
Cố Lễ Châu không tiếp tục đề tài chặt chân nữa, dù gì đó cũng là phạm pháp.
"Nó còn bảo hai ta chênh lệch tuổi tác nhiều, có khoảng cách thế hệ, em cảm thấy chúng ta có khoảng cách tuổi tác không?"
Đương nhiên có, có rất nhiều.
Nhưng lúc này không thể nói thật.............
Chung Vị Thời vỗ vai hắn: "Anh đừng tự ti, thực ra anh chính là hình mẫu lý tưởng trong mắt em. Nói thế nào nhỉ, nói chuyện với anh, em cứ có cảm giác hai ta sống trên hai hành tinh khác nhau ấy, cảm giác rất mới lạ."
".........." Cố Lễ Châu nghẹn họng đến nghiến răng nghiến lợi.
Chung Vị Thời cười hì hì, ghé lại gần nhìn màn hình điện thoại của hắn, phát hiện ra đang dừng ở giao diện mua đồ: "Anh muốn mua gì vậy?"
"Mặt nạ."
"Phụt."
"Phụt cái gì mà phụt, baba em quyết định từ hôm nay trở đi sẽ bảo dưỡng cho tử tế. Lúc em hai mươi thì tôi ba mươi, chờ em ba mươi tôi vẫn ba mươi, đến lúc em bốn mươi tuổi rồi, ê hê, tôi vẫn là ba mươi~"
"Lão yêu tinh."
Chung Vị Thời nâng tay đút hắn hai quả anh đào, lão yêu tinh quay mặt đi không ăn.
"Anh không thích à? Ngọt lắm, nếm thử đi."
"Em mọc miệng để làm gì?"
"Để ăn."
"............"
Chung Vị Thời nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, đột nhiên hiểu ra gì đó, cười hì hì ngậm cuống quả rồi chồm người qua.
Cố Lễ Châu quay đầu lại, hai tay bưng hai má cậu.
Rốt cuộc Chung Vị Thời vẫn còn trẻ, dù không chăm sóc gì thì làn da vẫn như của trẻ con, trơn láng, lại còn đàn hồi.
Đầu ngón tay hắn hơi siết lại hai bên sườn mặt, Chung Vị Thời biến thành mặt bánh bao.
Cố Lễ Châu cắn lấy quả anh đào kia.
Đúng là rất ngọt.
Chung Vị Thời cười, hắn cũng cười theo.
Đối với hắn mà nói, yêu một người là không rõ nguyên do.
Dung mạo đẹp trai, tính cách hoạt bát, niềm tin kiên định, bản chất thiện lương, còn cả nụ cười rất có sức truyền cảm kia...........
Mỗi một yếu tố đều cộng thêm điểm.
Ngay cả chỉ số IQ không cao cũng là đáng yêu.
Sự bồng bột đầy sức sống của thằng nhóc giống như một luồng ánh sáng xé tan sương mù, khiến cả tầm mắt hắn bỗng chốc sáng bừng lên.
Chung Vị Thời cảm giác được hơi thở của hắn đến gần, vô thức nhắm mắt lại.
Trán, lông mày, sống mũi, môi, cằm......
Mỗi một chiếc hôn đặt xuống, bên đầu cậu như bật ra một trái tim nhỏ màu hồng.