Lúc nghe được Kiến Vũ là chủ lực của đội bóng thì Hạ Như không thể không thừa nhận một sự thật, đó là lời đồn đại là thứ thật đáng sợ, không học vấn không nghề nghiệp cùng với việc là tia hi vọng giúp đội giành thắng lợi, hai cái này đẳng cấp cách nhau quá lớn.
Đại khái hiểu rõ một chút thực lực của đội bóng, Hạ Như nhẹ nhàng thở ra, trận đấu ngày mai tuy không thể cam đoan đại học B sẽ thắng trăm phần trăm, nhưng tuyệt đối đó sẽ là một trận đấu đặc sắc. Người trong nước đối với bóng đá luôn vừa yêu vừa hận, ngoài miệng thì hận, nhưng trong nội tâm lại nhịn không được đối với môn thể thao này vẫn luôn ôm một tia hy vọng đáng thương.
Sau khi phỏng vấn vài cầu thủ, Hạ Như xoay người nhìn về phía khu nghỉ ngơi, Vương gia Nhị thiếu gia đã thay xong quần áo dựa vào đầu vai Vương Thanh nghỉ ngơi. Cô nao nao, không biết vì sao, cô lại cảm thấy, Vương gia Nhị thiếu gia mới là người thích hợp nhất đứng ở bên cạnh Vương Thanh. Bị suy nghĩ không hiểu ra sao của mình làm cho kinh hãi, Hạ Như cất máy ảnh, đi đến trước mặt hai người: "Làm phiền hai người phải đợi rồi."
Kiến Vũ dụi dụi mắt, ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn Hạ Như, lại nhìn sang Vương Thanh, đứng lên ngáp một cái: "Chúng ta đi thôi." Tiễn con gái về nhà là chuyện nên làm, cùng việc anh trai có thích cô ta hay không cũng không có quan hệ gì.
Ba người vừa rời khỏi sân bóng, chợt nghe thấy sau lưng có người gọi tên Kiến Vũ.
Tại Mân không kịp thở vượt qua ba người, hào khí vỗ vỗ vai Kiến Vũ: "Trận đấu sáng mai, các huynh đệ đều trông cậy vào cậu đó."
Kiến Vũ cười gật gật đầu: "Còn cần nhờ mọi người cùng nhau cố gắng mới được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ." Mấy ngày này ở trường, cậu đã dần dần cảm nhận được cách sống bất đồng so với quá khứ, bất quá loại cảm giác này cũng không tệ.
Tại Mân có chút gượng gạo gãi gãi đầu, dù sao là ai khi phát hiện Vương nhị thiếu gia hung thần ác sát trong truyền thuyết trên thực tế là một nam sinh rất hiểu lễ phép, cũng đều sẽ có chút không được tự nhiên như hắn.
Vương Thanh nhìn cảnh tượng Kiến Vũ cùng bạn học hữu hảo, vì cậu mà cảm thấy cao hứng, lại cảm thấy có chút không vui, có lẽ chờ sau khi Kiến Vũ hiểu được hết thảy mọi thứ trên thế giới này, chính mình sẽ không còn có thể làm chỗ dựa duy nhất của thằng bé nữa?
Trên đường đi có vài người mang theo nụ cười hướng Kiến Vũ chào hỏi, Vương Đại thiếu gia có chút ghen tức nhìn hai nữ sinh vừa mới đi qua, vẫn còn là sinh viên, cách ăn mặc thành thục như vậy còn ra thể thống gì nữa? "Kiến Vũ, hai nữ sinh kia em quen sao?"
Kiến Vũ không biết tâm tư Vương Thanh, thành thành thật thật trả lời: "Bọn họ là bạn học ở lớp thư pháp, có đôi khi sẽ hỏi em một số vấn đề về thư pháp, cho nên mới quen biết."
Dùng loại thủ đoạn này tiếp cận con trai, có phải là đã quá cũ rồi không? Vương Thanh sờ sờ đầu Kiến Vũ: "Đừng quá thân mật với con gái, ngoan, em phải biết rằng, cũng không phải tất cả con gái đều là vì thích em mới tới gần em."
Hạ Như nhìn không khí giữa hai huynh đệ, lại cảm thấy có chút buồn cười, đã từng luôn thờ ơ với chuyện của người khác như Vương Thanh lại như một bà mẹ cổ hủ, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này của Kiến Vũ cũng khẩn trương, nhưng như vậy xem cũng rất thú vị.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, em hiểu mà." Kiến Vũ nghe Vương Thanh nói như vậy, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Chỉ là, con gái bây giờ đều rất chủ động." Cậu cho dù không muốn quá mức thân mật, nhưng những người này vẫn rất nhiệt tình.
Luôn chú ý đến hai huynh đệ đang nói chuyện với nhau, Hạ Như khóe miệng kéo ra, Vương Thanh là muốn Kiến Vũ cả đời độc thân? Là thời đại nào rồi, còn nam nữ thụ thụ bất thân.
Sau khi ba người lên xe, khi xe vừa chạy đến cửa trường học, Kiến Vũ liền thấy một thân ảnh quen thuộc: "Anh trai, lái xe thúc thúc ở đằng kia."
Hạ Như cũng nghiêng đầu theo nhìn lại, đứng ở khu đỗ xe ngoài cổng trường là một chiếc xe rất bình thường, cho dù chạy trên đường cũng sẽ không có người đoán được trong xe là người nào, cô như có điều suy nghĩ nhìn Vương Thanh, anh ấy đây là muốn bảo vệ Kiến Vũ sao?
Hạ Như mở cửa, cười nói với Vương Thanh: "Vương Thanh, không ngại cho em mượn lái xe của anh một hôm chứ."
Vương Thanh hiểu ý của cô: "Đương nhiên, đó là vinh hạnh của anh."
Không còn Hạ Như ở đây, Kiến Vũ vốn đang ngồi thẳng tắp, eo lập tức mềm nhũn xuống, dựa vào thành ghế chậm rãi nhắm mắt lại, đá bóng cả một ngày, thể lực cũng có chút chống đỡ không nổi, chỉ là không quen với việc có người lạ ở bên cạnh, như thế nào cũng ngủ không được, hiện tại đã không còn cảm giác không thoải mái, mệt mỏi lập tức liền kéo tới.
"Mệt mỏi sao?" Vương Thanh xoa xoa tóc cậu, thấy cậu bộ dáng còn cố gắng chống đỡ mí mắt, không khỏi buồn cười nói: "Em ngủ trước đi, đến nơi anh sẽ gọi em."
"Ưm..." Nhắm mắt lại, trong không khí tựa hồ còn ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô gái kia, cậu hít một hơi, thực không dễ ngửi như mùi trên người anh trai, đầu nghiêng nghiêng về phía Vương Thanh, chậm rãi mất đi ý thức.
Đến Vương gia, Vương Thanh thấy Kiến Vũ còn đang ngủ, cúi đầu tháo dây bảo hiểm trên người cậu, mỉm cười vươn tay chọc chọc gò má của Kiến Vũ: "Vũ, về đến nhà rồi, mau tỉnh."
Kiến Vũ ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác có đồ vật gì đó đang ở bên khóe miệng của mình chọc đến chọc đi, cậu mắt cũng không mở, a ô một ngụm đem cái vật đó ngậm ở miệng.
Ngón tay bị ngậm trong không gian ấm áp, Vương Thanh toàn thân khẽ giật mình, ngay cả thịt bị cắn đau cũng có một loại cảm giác tê dại ngưa ngứa, sau một lúc lâu, anh ngắm nhìn đôi môi thủy nhuận của Kiến Vũ, dùng tay kia vỗ vỗ gương mặt cậu: "Vũ, mau tỉnh lại."
Kiến Vũ mở mắt ra, trong mắt phủ một tầng hơi nước, đầu lưỡi chạm được đầu ngón tay ấm áp, mới phát hiện chính mình lại cắn ngón tay Vương Thanh, gò má ửng đỏ buông ra, còn vươn tay lau đi nước đọng trên đầu ngón tay kia, khuôn mặt sớm hồng đến giống như ánh nắng chiều phía chân trời.
Đè xuống rung động trong lòng, Vương Thanh nhéo nhéo mặt Kiến Vũ, hảo tâm không có giễu cợt hành động này của cậu: "Xuống xe rồi tắm rửa, có thể giảm bớt mệt nhọc." Nói xong, nhìn gương mặt phấn hồng của Kiến Vũ, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, nhịn không được dùng trán chạm vào trán Kiến Vũ: "Vũ, em thật đáng yêu."
Kiến Vũ không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo, nhưng không đẩy Vương Thanh ra, cậu cũng không ghét Vương Thanh thân mật, lại căn cứ vào tình cảm huynh đệ, cho nên thích ôm thì cứ cho anh ấy ôm a, dù sao mình cũng không phải người hẹp hòi.
"Cộc cộc" Cửa sổ xe bị gõ lên, không gian thân mật của hai huynh đệlập tức bị cắt đứt, Vương Thanh liếc mắt qua, thấy quản gia trước mặt ăn mặc rất nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng thở dài một hơi, Vương Thanh buông Kiến Vũ ra, quay cửa kính xe xuống, liền thấy quản gia cúi người lộ ra gương mặt cười tủm tỉm: "Thiếu gia, Nhị thiếu gia, hoan nghênh về nhà."
Vương Thanh tay run run, kỳ thật bác không ra hoan nghênh, tôi sẽ càng thêm cao hứng.
quản gia cũng không quan tâm tới tâm tình của Vương Thanh, chờ sau khi hai người xuống xe, quản gia liền đi tới bên cạnh Kiến Vũ nói: "Nhị thiếu gia, tôi hôm nay bảo đầu bếp trong nhà chuẩn bị món gân chân thú, còn có ninh ít súp cốt xương, buổi tối cậu cần phải ăn nhiều một chút."
Kiến Vũ trừng mắt nhìn: "Gân chân thú?"
"Cậu gần đây luyện tập khổ cực như vậy, đương nhiên phải tẩm bổ, ăn gì bổ đó, Nhị thiếu gia cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho cậu một bàn ăn dinh dưỡng tốt nhất." Nói rồi lại hỏi: "Đúng rồi, Nhị thiếu gia cậu có uống thuốc bổ không, tôi có người bạn mở một hiệu thuốc bổ, tôi ngày mai tới bảo ông ấy sắc cho cậu ít thuốc."
Kiến Vũ biết rõ quản gia là thật lòng quan tâm mình, không khỏi cười mở: "Dạ, cám ơn Vương thúc thúc." Tuy cậu cũng không thích uống thuốc bổ, nhưng hảo tâm của bậc lão nhân thì không thể lãng phí.
quản gia vừa nghe Kiến Vũ xưng hô với mình như vậy, lập tức cười mị mắt, mình đã từ "quản gia thúc thúc" thăng cấp thành "Vương thúc thúc", nhìn Kiến Vũ nhu thuận, quản gia cười đến càng thêm hòa ái: "Cảm tạ với không cảm tạ cái gì, cậu mau lên lầu tắm rửa, tôi tới phòng bếp nhìn xem."
Nhìn không khí giữa Kiến Vũ cùng quản gia, Vương Thanh cười cười, quản gia đi theo Vương gia gần ba mươi năm, không có con, cho tới nay đều coi mình là con của ông mà chăm sóc, hôm nay Kiến Vũ cùng ông có thể ở chung được tốt như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Bất quá, Vương quản gia hiện tại như thế nào lại không hỏi anh muốn ăn cái gì? Chẳng lẽ, đây chính là "có mới nới cũ" trong truyền thuyết sao?
Lúc Kiến Vũ tắm rửa xong xuống lầu, thì thấy trên ghế sa lon có một con cừu béo vô cùng quen thuộc, ánh mắt sáng lên, đem con cừu nhỏ mập mạp ôm vào trong ngực: "Lười Biếng." Cảm giác ôm thứ mềm núc ních thật thích, thoải mái như trong lồng ngực anh trai vậy.
Thấy Kiến Vũ thật sự rất yêu mến con cừu béo mà mình mua về, Vương Thanh đi đến bên cạnh Kiến Vũ ngồi xuống, đem cậu ôm vào trong ngực của mình, còn vươn tay luồn qua eo, đem cái cằm đặt tại đỉnh đầu của cậu: "Chỉ là một con cừu, em lại cao hứng thành cái dạng này." Anh sẽ không đi ăn dấm chua với một con cừu bông, tuyệt đối không.
Cọ cọ vào trong ngực Vương Thanh, Kiến Vũ cười tủm tỉm nói: "Em muốn làm một con Lười Biếng." Kiếp trước mình đã phải sống dưới những con mắt tràn ngập kỳ vọng, kiếp này lại có thể buông hết thảy, làm hết thảy những chuyện mà kiếp trước muốn cũng không dám làm, có một người anh trai như Vương Thanh, mình cho dù có suy nghĩ không tiền đồ như thế này, đối phương nhất định cũng không nhẫn tâm trách cứ a.
Vương Thanh bật cười, cũng không biết ai mấy hôm trước còn nói muốn chăm chỉ học tập để sau này giúp anh xử lý chuyện của công ty, hiện tại mới qua vài tuần, thằng bé đã lại muốn đi làm con cừu Lười Biếng? Bất quá anh cũng không quan tâm chuyện phải nuôi một con cừu lười, chỉ cần con cừu lười này không rời xa mình là được.
"Vũ muốn làm gì đều có thể." Vương Thanh siết chặt vòng tay ôm Kiến Vũ: "Chỉ cần em không rời khỏi anh, cho dù biến thành Lười Biếng anh cũng vẫn nuôi em." Quả nhiên trẻ con nói muốn nuôi mình, phải giúp mình đều chỉ là hưng phấn nhất thời thôi.
Kiến Vũ chính là đơn thuần, huynh đệ nhà người ta sao có thể so sánh với bọn họ. Nghĩ vậy, Vương Thanh buông tay ra, cầm một tay Kiến Vũ, cảm giác ôn mềm thư thái làm khóe miệng anh lộ ra một nụ cười sáng lạn.
"Anh trai, buổi tối em sẽ ngủ cùng anh." Kiến Vũ chọc chọc bụng của Lười Biếng, ngực anh trai rất thoải mái, buổi tối chắc sẽ ngủ rất ngon.
"Được." Vương Đại thiếu gia khóe miệng mở ra đường cong càng thêm rõ ràng.
Cùng anh ngủ cả đời, anh cũng sẽ không phiền.
Quản gia vuốt cằm nhìn hai huynh đệ bộ dáng thân mật ngả trên ghế sô pha, cười tủm tỉm gật đầu, chính là như vậy, mãi mãi như vậy thật là tốt.
Vương quản gia đột nhiên nghĩ đến sau này thiếu gia cùng Nhị thiếu gia nếu có vợ thì làm sao bây giờ? Trong đầu xuất hiện cảnh tượng có hai người phụ nữ tự nhiên xen vào giữa hai huynh đệ, quản gia không khỏi nhíu nhíu mày, ông như thế nào cảm thấy, hai người ở giữa đó vô cùng chướng mắt?
...................................................