''Có chuyện gì thế?'' Động thái xôn xao, các gian khách vang lên không dứt lời bàn tán, khách nhân chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ở đâu xông ra một người phá ngang vở kịch còn vu cáo nhau. Từ kịch giả trở thành kịch thật rồi, có cái để xem. Con người quy chung có một bản tính hóng hớt.
Mộc Yến Đông vứt cái bánh đang cắn dang dở sang một bên, y nhất thời kích động đứng lên: ''Hoang đường.''
Hạ Tịch Phong bất ngờ trước diễn biến trôi xa như thế, hắn nhíu máy níu lấy tay áo Mộc Yến Đông: ''Ngươi đừng gấp, từ từ giải quyết.''
Mộc Yến Đông thở hắt một hơi, tựa vai vào cột, nói: ''Ta hiểu chứ. Nhưng tất cả là tâm huyết của ta. Không ngờ hỏng sớm như thế, con tim nhỏ bé không cần bị bệnh cũng có thể ngừng đập. Lịch sử sẽ tạo nên một Từ Hải thứ hai*.'''
* [ Ý là bất ngờ đến chết đứng đấy. Có câu chết đứng như Từ Hải]
Hạ Tịch Phong chắp tay đứng lên chăm chú quan sát dưới khán đài nhìn tình cảnh trái ngược hơn ban đầu, nói: ''Nên chuẩn bị một lời giải thích trước khách nhân.''
Chu Thống cứng khớp hàm, cổ họng khô khan chẳng khác nào sa mạc thiếu nước: ''Ngươi rốt cuộc là ai?''
Bạch Tuyết nhìn hắn đăm đăm không trả lời, khóe mắt biến đỏ, mi mỏng ẩm ướt rưng rưng trào hai dòng lệ, lấp lánh trên đôi mà gò má trắng nõn từng hạt ngọc sóng sánh rơi mãi không ngớt.
Ảnh Thất hóa rồ rồi, hắn muốn phá dỡ lan can lật luôn khán đài, hạ thân xuống đó: ''Bà nội cha nó, ta muốn chém tên chó chết đó làm trăm mảnh, ngươi đừng cản ta.''
Ảnh Ngũ lúc này biết điều dùng thân kiếm để ngang trước bụng Ảnh Thất ngăn hắn: ''Ngươi bình tĩnh, nóng vội không tốt. Chủ tử đã từng căn dặn, hành sự không thể hấp tấp, ngươi nghĩ tam thiếu gia có thể dễ dàng bị người bắt nạt sao? Ngươi chưa hiểu rõ sự tình, kích động chen chân phỏng chừng bại lộ thân phận. Bản thân tự gánh lấy hậu quả không ai nói gì nhưng mà ảnh hưởng đến chủ tử, cả đời ngươi không gánh nổi.''
Vũ khí trong tay héo rũ mất đi sức lực, Ảnh Thất thu kiếm trở về: ''Do ta quá nóng lòng.''
Chu Thống cứng đờ cả người, tâm trạng cứ thế rơi theo dòng nước mắt nhỏ giọt của đối phương, hắn thu bớt hung hãn: ''Ngươi, sao lại khóc?''
Nước mắt càng rơi càng không có dấu hiệu dừng càng khiến Chu Thống có cảm giác bản thân là kẻ ác cậy mạnh cường hào thiếu nam nhà lành, Bạch Tuyết nuốt nước mắt, uất ức nói:
''Huynh không nhớ ta sao?''
Chu Thống ngờ nghệch, nói năng chắc cú: ''Ngươi là ai ta còn không quen, đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi.''
Nỗi thất vọng chèn ép tinh thần, tuyến lệ phá giỡ màng ngăn càng ứa dữ dỗi, y nấc giọng nói: ''Huynh mất trí nhớ quên mất ta.'' Thanh giọng càng chứa muôn vàn đau khổ: ''Là phải rồi.''
''Nam nhân là một lũ khốn nạn. Ăn con người ta sạch sẽ hỏi tới là quên.''
''Này cô nương, cô không thể gọp chung thế được.''
''Chưa yêu đã phải chia lìa, duyên phận nối một lần nữa, lần này liệu có thể trùng phùng?''
''Thương thay kiếp hồng nhân bạc phận.''
''Tuyết nhi của ta, về đây bên ta. Ta yêu thương nàng.''
''Hắn là nam nhân ngươi còn gọi là nàng?''
''Ta mặc kệ, ta cảm thấy so với hoa khôi Di Xuâu Lầu, y còn đẹp hơn.''
Khu bình luật sôi nổi, mỗi người một ý kiến. Vì diễn biến câu thoại quá ăn nhập nên họ cho rằng đây là phân cảnh có trong vở kịch, đó là diễn chứ không phải một sự cố bất ngờ xảy ra.
Nguyệt Quế chẳng khác nào tàng hình, nàng đứng đó chầu trời, nàng không hiểu nổi đây là đang diễn cái vẹo gì thế. Có nên lên án tiếp không? Nhìn tình hình ăn khớp quá phá ngang chẳng khác nào nàng là tội đồ.
Chu Thống không biết phải làm gì cho tốt, bi kịch gieo vạ xuống đời hắn chăng? Hắn có làm gì nên tội đâu? Bản thân hắn khẳng định vạn phần hắn không bao giờ dính dáng đến nợ phong lưu, hắn ép tinh thần cứng cỏi đối diện: ''Trí nhớ ta hoàn toàn minh mẫn. Ta chưa từng gặp ngươi cũng không hề quen biết ngươi càng không nói đến ta và ngươi có liên can hay có bất cứ mối quan hệ nào với nhau.''
Bạch Tuyết níu lấy một ngón tay của đối phương vòng quanh giống như một chiếc nhẫn, ngửa đầu nhìn hắn: ''Huynh vừa hôn ta.''
Mặt Chu Thống đỏ lựng, hắn nghẹn lời, ai đó lấy đá đập đầu hắn ngất xĩu đi. Cái tình hình bấn loạn tâm trí quá xá nhọc lòng. Tuy ngón tay bị y nắm không hề có cảm giác nhưng hắn vẫn có thể mường tượng, mượn nguồn năng lượng không khí lấy can đảm hắn nhẹ nhàng nói:
''Ngươi là nam nhân.''
Bạch Tuyết đan xen ngón tay vào tay hắn, vải lụa rũ xuống lộ ra đoạn cánh tay thon gầy, mười ngón tay quấn quýt lấy nhau siết chặt thành nắm giơ cao qua đầu hai người, chứng thực cho lời nói:
''Huynh làm rồi còn mượn cớ chối.''
Mộc Yến Đông từ sầu bi lo lắng thành hưng phấn dị thường: ''Có tiềm năng nha. Cái màu sắc mới bỏ mẹ kịch bản ban đầu rồi, nhưng không sao. Tình tiết rối ren thế mà lâng lâng trong lòng khán giả.''
Hạ Tịch Phong cười nói: ''Ngươi có hiếu kỳ về thân phận của y không? Y là ai? Vì sao phải làm vậy?''
Mộc Yến Đông vận dụng kiến thức kịch bản 180 bộ phim nói lên suy nghĩ: ''Ngưỡng mộ Chu Thống chăng?''
Tiểu Yến Đông nói theo ngôn ngữ hiện đại: Nhất định là fan não tàn của Chu Thống rồi.
Làm rồi? Hắn làm mợ gì đâu? Rõ ràng là y hôn hắn mà. Chu Thống khổ não trưng bản mặt đần chẳng khác nào mất trí nhớ thật. Hắn nên phải làm sao mới tốt đây? Cái này là lịch kiếp trong thoại bản* đầu đường hay nói tới sao? Phải chịu nỗi khổ tình ái, má nó chứ! Còn chưa bắt đầu hắn đã thấy đau đớn không nhai nổi cơm rồi.
(*) Thoại bản là cách nói khác của tiểu thuyết.