Những khó khăn và đau khổ trong những ngày tháng qua đã xuất hiện trong giấc mơ của Oản Oản, dù là mơ nhưng cô cảm nhận được sự lạnh lẽo và đau buồn trong đó. Những mất mát, những suy tư khiến cô trở nên mệt mỏi và những lời nói của mẹ chồng khiến cô không thể phớt lờ hơn nữa chuyện hôn nhân giữa mình và Mộ Khuynh.
Ngày hôm đó, Trần Tuyết Tâm đã nói với cô rất nhiều thứ, và tất cả đều khiến cô phải suy nghĩ
“Nguyệt Oản Oản, cô biết Mộ gia có gia thế như thế nào thì cô cũng nên hiểu nếu Mộ Khuynh không có con nối dõi thì Mộ gia sẽ sụp đổ. Tôi chỉ có một đứa con này thôi, nó không thể có một người vợ không biết sinh con như cô được! Tôi không cần biết lí do tại sao cô lại mất khả năng sinh con nhưng xin cô hãy suy nghĩ cho Mộ gia, nếu cô thật sự yêu Khuynh thì hãy li hôn để nó có thể có được một gia đình trọn vẹn!”
Nguyệt Oản Oản sắp khóc đến nơi, giọng cô run run
"Con hiểu! Nhưng mẹ à, còn chuyện gì đau khổ hơn rời xa người mình yêu chứ? Hơn nữa chúng con có thể nhận nuôi một đứa bé, nếu không được thì…*
Nguyệt Oản Oản nắm chặt váy, cả người run lên
“Nếu còn không được thì…có thể tìm người sinh con hộ mà! Con sẽ không phản đối, chỉ xin mẹ đừng làm khó chúng con nữa, đừng bắt chúng con phải xa nhau…”
Trần Tuyết Tâm đứng lên dõng dạc tuyên bố
“Cháu của tôi chỉ có thể là con của con dâu tôi, là huyết mạch chính thống của Mộ gia. Cô nên biết điều mà rời đi,tôi cũng sẽ chuyển cho cô một ít để mưu sinh. Hãy đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ trở về đây!”
Từng lời nói như con dao sát nhọn cứa vào tim khiến máu không ngừng rỉ xuống từng giọt, nổi đau này đâu đáng để cô chịu? Là do ông trời bất công hay lòng người lạnh lẽo? Cô tỉnh dậy, đôi mắt mờ câm ước đẫm nước mắt, những ký ức tồi tệ đó tại sao không trôi vào dĩ vãng mãi mãi để cô được bắt đầu một cuộc sống mới tươi đẹp và hạnh phúc hơn?
Dù có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu thì bản chất của cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, cô không đủ dũng cảm để đối diện với sự việc ấy thêm lần nào nữa. Cô yêu Mộ Khuynh, cô yêu cuộc sống có anh ấy, yêu những tháng ngày mặn nồng tình nghĩa vợ chồng nhưng Nguyệt Oản Oản đã mệt rồi, Nguyệt Oản Oản của ngày xưa đã chết trong vụ tai nạn đó, Nguyệt Oản Oản của bây giờ là một con người hoàn toàn khác, cô sẽ không để bản thân chịu uất ức, không để bản thân phải thiệt thòi thêm một lần nào nữa.
“Những gì các người nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại từng chút từng chút một!”
Nguyệt Oản Oản đưa tay sờ lên miếng băng gạt trên đầu mình
“Lưu Ly, tôi sẽ không bao giờ quên chuyện cô đã gây ra cho tôi nhưng cũng cảm ơn cô vì đã tạo cơ hội để tôi thay đổi. Tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt!”
Cô vừa dứt lời thì Mộ Khuynh cũng từ bên ngoài bước vào, thấy trong mắt cô còn đọng nước mắt, anh lo lắng vô cùng
“Oản Oản, em thấy đau ở đâu sao? Để anh gọi bác sĩ đến khám cho em!”
Nguyệt Oản Oản nắm tay Mộ Khuynh, ngăn anh đi tìm bác sĩ vì cô sợ nếu bác sĩ đến kiểm tra thì chuyện cô đã lấy lại ký ức sẽ bị lộ và hiện tại cô chưa đủ dũng khí để đối diện với Mộ Khuynh.
“Không cần đâu, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi!”
Mộ Khuynh đưa tay lau nước mắt cho cô
“Sao em lại khóc?”
“Không sao, tôi chỉ mơ thấy ác mộng thôi!”
Mộ Khuynh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô
“Oản Oản, sau khi em khoẻ lại chúng ta cùng đi tuần trăng mật có được không? Em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đến đó!”
Nguyệt Oản Oản nhìn Mộ Khuynh, ánh mắt đượm buồn, “anh muốn thay mẹ anh bù đắp cho em sao?” cô thầm nghĩ
“Được!”