"Đền thì đền! Bằng cái gì nắm áo ta?"
Ta cố sức đưa tay mò vào trong vạt áo, lấy ra chiếc ví da cá sấu màu đen hiệu Gucci. Từ bên trong lấy ra hai ngàn đồng tiền mới toanh cấp cho gã bán hàng, nói: "Cầm đi!"
"Đây là thứ gì?" Tên tráng hán giận tới cực điểm, thủ run lên giống như muốn ném ta xuống đất, hơn nữa còn giẫm lên tiền của ta. "Cư nhiên đưa cho ta mấy tấm giấy?"
Thấy người vây xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, ta nhất thời sững sờ, quên mất nơi này là thời Chiến quốc, làm sao có giấy chứ?
Nhưng ta không có tiền của thời đại này, hơn nữa thời Xuân thu Chiến quốc tiền tệ phi thường hỗn loạn, cho dù ta có trong tay, chưa chắc đã hữu dụng. Nếu trên người có thứ gì đáng giá một chút, có thể dùng trao đổi, nhưng nghĩ lại, ngoại trừ một cái bao chứa đầy quần áo cũ và một ít đồ dùng lặt vặt cũng chỉ còn lại thanh thiết huyền kiếm Hắc Đế cho ta, tuyệt đối không thể dùng nó làm vật trao đổi, trong bao đồ không có thứ gì mà ngươi muốn nha!
"Vị đại ca này, ngài thật đúng là cô lậu quả văn (thiển cận)! Lẽ nào ngài không biết đây là tiền của Đài quốc?"
Nếu lấy không ra tiền, vậy trực tiếp nói dối với hắn! Dù sao để ta ngoan ngoãn bị đánh tuyệt đối không có khả năng!
"Đài quốc? Có nước này sao? Ngô, Việt, Yến, Sở, Tề, Tấn, Tần... nhiều nước như vậy, chính là chưa từng nghe qua có quốc gia nào gọi là Đài quốc."
"Nói ngươi kiến thức nông cạn còn không tin! Đài quốc nằm ở phía Nam của Sở quốc, cách đảo Hải Nam một trăm dặm, gần đảo Mỹ Lệ. Ở nơi đó, người người cơm no áo ấm! Nông dân có ruộng cày bừa, ngư phu có ao hồ, tiều phu có rừng rậm, nam nhân không cần công tác, nữ nhân không sợ gả không được, lão nhân không lo bị lừa gạt, tiểu hài tử không sợ bị bắt cóc!"
"Vị huynh đài này, thực sự có địa phương tốt như vậy sao?"
Đối với những lời miêu tả thao thao bất tuyệt (nói liên tục, nói không ngớt) của Hoàng Nhược Hạm, rất nhiều người không khỏi mang lòng mong mỏi. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần nam nhân có công ăn việc làm, nữ nhân có thể lập gia đình đã là phi thường hạnh phúc, huống chi ngay cả lão nhân và tiểu hài tử đều không cần lo lắng đâu? Có thể cơm no áo ấm, mọi người đều được phân công lao động, quả thực giống như nhân gian tiên cảnh!
"Chuyện đó đương nhiên là thật rồi! Nếu không có, ta làm sao có biện pháp nói cho các ngươi nghe nha?" Ta tiếp tục khoác lác.
Trên thực tế, ta cũng rất mong mỏi có một quốc gia như "Đài quốc" mà mình đã hình dung. Bởi vì trên thực tế Đài quốc khiến ta rất thất vọng, không chỉ những vấn đề mà ta nói ra ngay cả một câu cũng không đạt được; chính trị hỗn loạn hắc ám, rất nhiều người làm quan phẩm đức bại hoại, tu dưỡng kém cỏi, chỉ mưu cầu lợi ích cá nhân, không để ý sống chết của nhân dân, các loại tệ nạn còn nhiều hơn so với thời Chiến quốc; chỉ là không có chiến tranh loạn lạc, chất lượng cuộc sống tương đối ổn định.
"Vậy ngươi muốn chúng ta lấy gì tin đây? Ngay cả Bách Việt chúng ta còn chưa đi hết, huống chi là Hải Nam và Đài quốc?" Tên tráng hán bán hoa quả vẫn dây dưa không chịu buông tha.
"Ngươi thấy hình người trên tấm giấy này không. Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là quốc quân của chúng ta! Chúng ta có năng lực in hình của quốc quân lên một tờ giấy, lẽ nào chuyện này còn chưa đủ chứng minh thực lực của Đài quốc?"
"Đây..." Tráng hán nghẹn lời, "Thế nhưng Đài quốc cách chúng ta quá xa, cho dù ngươi cho ta nhiều tiền hơn nữa, ở địa phương nhỏ như chỗ chúng ta căn bản vô dụng! Huống chi ta chỉ làm ăn nhỏ, bị ngươi đụng đổ, lỗ cả vốn lẫn lời..."
"..."
Không ngờ tên tráng hán này cư nhiên dùng chiêu bài tình cảm, làm hại lương tâm ta bắt đầu trỗi dậy. Hắn nói không sai, ở cái thời đại chiến tranh liên miên, mọi người đều khốn khó muốn chết. Tuy tai nạn mà ta gây ra không xem là lớn, nhưng đối với nam nhân này mà nói, rất có thể hắn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Hôm nay bị ta đụng hư hàng quán, ngay cả nuôi sống bản thân đều khó khăn, huống chi trong nhà còn có vợ con nữa?
"Bằng không... Cho ngươi cái này..." Lòng ta đang chảy máu nhìn cái ví da cá sấu trên tay. Tuy trong lòng một mực kêu gào không cần lo cho nam nhân trước mặt, nhưng thực sự không cách nào không để ý đến chuyện ta đã hại thảm người khác.
"Đây là?" Hai tay tráng hán đưa ra, tiếp nhận cái ví trên tay ta.
"Đây là da cá sấu thật, còn cái khóa làm bằng vàng ròng. Cái này hẳn là đủ bồi thường cho sạp hoa quả của ngươi đi."
Tuy hiện tại ta nói chuyện phi thường tự nhiên trôi chảy, nhưng trên thực tế trong lòng từ lâu bởi vì mất đi cái ví tiền mà bị kích thích thành rối loạn phương tấc.
"Cái này... Ta làm sao không biết xấu hổ mà nhận vật quý giá như vậy đâu?" Tráng hán cầm ví tiền, tay không ngừng run rẩy, giống như thứ cầm trong tay là một báu vật vô giá.
Ngay khi tráng hán chưa có chủ ý, một nữ nhân đứng bên cạnh nhìn thật lâu, trong lòng nàng cười thầm sau đó nói rằng: "Ta bỏ ra một trăm đồng tiền mua toàn bộ đống hoa quả của ngươi, nhưng ngươi phải đem vật trong tay trả lại cho người kia."
"Ân?" Nghe vậy, ta nhìn về phía âm thanh phát ra. Chỉ thấy một người thấp bé, da vàng như nến, gương mặt cứng ngắc, một thân vải thô áo lam cười nhìn ta. Tuy ta trời sinh không có thiện cảm với người xấu xí, nhưng đó chỉ là giới hạn với những kẻ lớn lên xấu xí, cá tính lại ti tiện. Từ trong mắt người kia, có thể nhìn ra nàng không phải vì lợi ích mà giúp đỡ ta, cho nên tuy dung mạo của nàng xấu xí, nhưng cảm giác của ta đối nàng rất tốt.
"Thì ra là Đông Thi!" Những người đứng gần đó phát ra lời khen ngợi.
Thì ra cô gái xấu xí trước mặt ta là Đông Thi... Nhưng hình như dung mạo của nàng không giống với miêu tả trong lịch sử. Bởi vì từ trong giọng điệu của thôn dân có thể rõ ràng thấy được Đông Thi rất được tôn kính.
"Cám ơn cô!" Từ trong tay tráng hạn lấy lại ví tiền của mình, sau đó ta nói lời cảm tạ với Đông Thi.
Nhưng Đông Thi lại mang theo nụ cười khó hiểu, chậm rãi hướng về phía ta, nói: "Trên người của ngươi có hương vị giống tỷ tỷ..."
Hương vị? Ta ngửi ngửi thân thể mình, phát hiện mùi nước hoa Anna sáng nay dùng còn chưa bay hết!... Chờ chút!!! Nàng nói hương vị của tỷ tỷ nàng giống ta? Không lẽ tỷ tỷ của nàng cũng xài nước hoa Annna? Nhưng thời đại này căn bản làm gì đã phát minh ra nước hoa thứ này nha!
Lẽ nào...
"Tây Thi là tỷ tỷ của cô?"
"Di? Ngươi làm sao biết?"
"Thực ra..." Một tay ta khoác lên vai Đông Thi. Không để ý người bên cạnh chỉ chỏ một "nam nhân" như ta ngang nhiên đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, kiên định nói với nàng: "Tôi tìm tỷ tỷ của cô để đòi nợ!"
"Tỷ tỷ thiếu tiền ngươi...?"
Thấy biểu tình không tin của Đông Thi, vì vậy ta giải thích tiếp: "Nàng không phải thiếu tiền tôi, mà do nàng đã dùng một số thứ rất quý giá của tôi. Đồng thời không được sự đồng ý của tôi đã lấy mất chúng."
"Nói cách khác, tỷ tỷ bởi vì sử dụng đồ của ngươi không trả tiền, cho nên nàng thiếu tiền ngươi?"
So với vừa rồi, khi Đông Thi hỏi ra vấn đề này, biểu tình của nàng đã hòa hoãn rất nhiều. Ta tin nàng đã hiểu ý tứ mà ta muốn biểu đạt.
"Không sai! Cô có thể đưa tôi đi tìm nàng không?"
Nếu như nhớ không lầm, trong lịch sử Tây Thi gả cho Đào Chu Công Phạm Lãi, trở thành phú bà danh xứng với thực. Do đó cho dù không đòi lại được nước hoa quý giá từ nàng, nhưng tối thiểu có thể lấy được một ít vàng bạc châu báu.
"Đương nhiên có thể! Ai... Tỷ tỷ là như vậy! Người vừa xinh đẹp lại thông minh, biết khiêu vũ giỏi võ công, đáng tiếc nàng có chút tham lợi nhỏ..." Đông Thi cảm khái.
"Ham lợi nhỏ..." Nghe từ hình dung đó, khóe miệng của ta không khỏi co rút một cái.
Ta vẫn không nghĩ ra tại sao một người có phẩm đức cao thượng như Tây Thi lại dám vơ vét đống đồ mỹ phẩm xịn của ta, không nghĩ ra nàng cư nhiên là một kẻ tham lợi... Mẹ nó! Ta có cảm giác nữ thần phiêu nhiên trong cảm nhận lại biến thành bà cô trung niên rao hàng trong chợ!
Lúc ta theo Đông Thi rời khỏi khu chợ, không để ý một đám người ở phía sau kêu to: "Dụ dỗ phụ nữ đàng hoàng!"
"Không bằng cầm thú!"... Các loại chửi rủa, thẳng bước tiến lên núi Trữ La.
Ở trên đường, ta hiếu kỳ hỏi Đông Thi: "Nếu Việt vương phục quốc thành công, vì sao tỷ tỷ của cô còn ở nơi này?"
"Ta không biết, nhưng tỷ tỷ cùng Thiếu Bá trở về, có lẽ bọn họ tự có an bày!"
"Thiếu Bá?" Là nói đến tiểu thúc (chú ruột) sao?
"Ngươi không biết Phạm Thiếu Bá sao? Chính là Phạm Lãi a!"
"Ồ..."
Kiến thức của ta về Phạm Lãi chỉ giới hạn trong bốn chuyện: đó là hắn thức thời, phát tài, cưới được mỹ nữ, vân du tứ hải (dạo chơi khắp nơi), nhưng lại không biết hắn còn được gọi là Thiếu Bá.
[Phạm Lãi, tên tự là Thiếu Bá, là một tướng tài của nước Việt ở Trung Hoa thời Xuân Thu Chiến Quốc, người đã giúp Việt Vương Câu Tiễn diệt nước Ngô. Tham khảo thêm tại: đây]
Sau đó, ta và Đông Thi đi tới một hồ nước, phát hiện có hai người đang ở bên hồ du thuyền. Nhìn kỹ, đó không phải là Tây Thi sao? Còn có một nam nhân ngồi đối diện, khí chất tao nhã, nhưng hắn thoạt nhìn có điểm già nua, khẳng định là Phạm Lãi.
"Hắn chính là Phạm Lãi! Năm nay 30 tuổi, là đối tượng lý tưởng trong cảm nhận của toàn bộ nữ nhân ở các quốc gia hiện nay!"
"30 tuổi sao? Thấy thế nào đều giống một người hơn 50 tuổi..." Thảo nào gọi là Thiếu Bá, thì ra là một thiếu niên với khuôn mặt lão bá a!
"Ai! Cái này gọi là mị lực của nam nhân! Người ta Thiếu Bá vì lo lắng quốc gia đại sự mà trở thành già nua như vậy nha!"
"Được rồi, được rồi! Cô nói đúng hết.... Lại nói, bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì a?"
"Ta đến nghe một chút thử xem."
"Xa như vậy cô nghe được?"
Đông Thi kiêu ngạo nói: "Đừng xem thường, tỷ tỷ và ta đều học võ công!"
Đông Thi nói xong, lập tức thấy nàng nghiêng tai hướng về phía Tây Thi nghe ngóng. Qua một lúc sau, chỉ thấy nàng càng nghe, sắc mặt càng trở nên kỳ lạ, vì vậy ta hỏi: "Làm sao vậy?"
"Rất kỳ lạ... Tại sao Thiếu Bá lại xin lỗi tỷ tỷ liên tục như vậy?"
Nghe vậy, ta quay đầu tỉ mỉ quan sát hai người trên thuyền, thình lình phát hiện bầu không khí giữa bọn họ vốn thong thả biến thành có phần khẩn trương. Không bao lâu, chỉ thấy Tây Thi giận dỗi quay lưng về phía Phạm Lãi, ngay lúc ta đoán có lẽ bọn họ muốn cãi nhau đòi chia tay, không nghĩ tới...
"Cẩn thận a!!!"
Không ngờ Phạm Lãi tên kia đột nhiên đứng lên, hơn nữa còn từ sau đẩy Tây Thi một cái! Tuy Tây Thi nhờ ta nhắc nhở mà sinh ra một chút cảnh giác, nhưng căn bản không kịp! Vì vậy ta và Đông Thi mở mắt trừng trừng nhìn Tây Thi rơi xuống nước.
"Không xong, hồ này có hồ yêu! Nghe nói bất kỳ ai rơi vào trong đó đều không thể trở về!" Đông Thi vừa nói vừa nhịn không được rơi nước mắt.
"Có lầm hay không? Đã biết có yêu quái còn tới nơi này du hồ?"
"Kỳ thực ngay từ đầu ta đã cảm thấy kỳ quái, bởi vì hồ yêu này ăn vô số người, những người ở gần đây căn bản không dám đến gần. Nhưng bởi vì Phạm Lãi và tỷ tỷ đều là những người luyện võ, hẳn là không dễ dàng rớt xuống nước, cho nên ta mới thiếu cảnh giác... Không ngờ Phạm Lãi cư nhiên có ý định hại tỷ tỷ!"
"Kẻ khốn kiếp đáng chết!"
Trong cơn giận dữ, ta nắm chặt nắm đấm, vừa lúc xoay người muốn mở miệng chửi Phạm Lãi, không ngờ hắn sớm đã chèo thuyền đi xa, tiến vào một mảnh sương mù, chẳng biết đi đâu! Lòng như lửa đốt khiến cho phản ứng đầu tiên của ta chính là —- cởi giày!
"Ngươi muốn xuống nước? Không được! Rất nguy hiểm!" Đông Thi cầm tay ta, khuyên ta không nên đi.
"Bằng không cô biết bơi sao? Nàng gặp nguy hiểm, ta làm sao có thể thấy chết không cứu?"
"Ta không biết bơi, nhưng ngươi đi xuống cũng là tử lộ a!"
Lúc này, trong đầu linh quang chợt lóe, ta mở bao quần áo, từ bên trong lấy ra một sợi dây thừng cột vào người, đồng thời đem đầu kia giao cho Đông Thi, nói rằng: "Cô từng học võ công, sức lực tất nhiên đủ mạnh. Nếu tôi gặp nguy hiểm, sẽ kéo dây báo động, đến lúc đó cô kéo tôi lên, được không?"
"Ân... Đây cũng là một cách hay." Đông Thi kiên định nhìn ta, nói: "Nhờ ngươi cứu tỷ tỷ."
Ta cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên! Nếu như nàng chết đi, tôi tìm ai đòi nợ đây?" Ta nói xong, ùm một tiếng nhảy vào trong hồ.
Cũng nhờ trung học từng gia nhập đội bơi của trường, còn nhận được bằng khen. Bởi vậy ngoài kỹ năng bơi lội không tệ, ta còn luyện được bản lĩnh không cần đeo kính bơi có thể ở trong nước tinh tường nhìn rõ mọi vật.
Nhưng hồ nước này rất lớn, không biết lặn bao lâu, chỉ biết là một người được mệnh danh là kiện tướng bơi lội như ta cũng bị hao mòn thể lực. Hơn nữa ta thực kinh ngạc nước hồ cực kỳ sạch sẽ, trong suốt đến mức không chỉ là rác rưởi, ngay cả con cá và cọng cỏ cũng không thấy dấu vết, giống như bất cứ là thứ gì đều bị nuốt sạch! Xem ra Đông Thi nói hồ này có yêu quái, khẳng định không sai.
Sau đó, lại lặn thêm một hồi nữa, ngay khi sợi dây quanh lưng sắp bị kéo hết cỡ, ta chợt phát hiện một cái động lớn vừa sâu vừa tối. Nhưng vì sợi dây không đủ dài, căn bản không có biện pháp tiến tới. Giữa lúc ta bắt đầu lo lắng có muốn hay không nổi lên mặt nước để tiếp khí, thì dòng nước bỗng nhiên thay đổi, trong lòng nhất thời nổi lên tiếng chuông cảnh báo.
Quả nhiên, một cái bóng đen thật lớn ở đối diện bơi đến, ta biết khoảng cách giữa chúng ta không phải rất xa. Nó thực sự quá lớn, lớn đến ta căn bản không nhìn ra nó là cái dạng quỷ gì!
"A!" Ta thảm thiết kêu lên một tiếng, toàn bộ xoang mũi và cổ họng bị nước vào, bởi vì thị lực bị ánh sáng đột nhiên phát sinh kích thích khiến không cách nào thấy được bất luận cái gì! Tình trạng này ta chưa từng trải qua, khi đôi mắt mất đi tiêu cự, ta lấy lại bình tĩnh, để phổi hoạt động trở về tần suất bình thường, bằng không ta thực sự sẽ chết ở dưới này.
Đợi đến khi đôi mắt dần dần khôi phục, cảnh tượng trước mắt khiến ta thiếu chút nữa la lên. Bởi vì cả người hồ yêu đầy vảy đen, đồng thời thân thể phát ra mùi vị hôi thối của nó đang lượn lờ trước mặt ta!
Ta dời tầm nhìn từ trái nhìn sang phải, mới biết được tia sáng vừa rồi từ đâu mà đến, nguyên lai hồ yêu là cá lồng đèn biến dị! Một cái đèn lồng thật lớn treo phía trước cái trán xấu xí dị dạng của nó! Nhưng hồ yêu dường như không phát hiện ta, có lẽ nó căn bản không muốn để ý ta, bởi vì nó có vẻ nóng vội bơi về phía cái động tối sâu không thấy ánh mặt trời kia.
Trời ạ!
Ngay khi phần đuôi của hồ yêu lướt qua người, ta mới phát hiện cái đuôi xấu xí được tạo thành từ các loại bèo rong cư nhiên buộc một thân bạch y Tây Thi, mà nàng từ lâu đã bị hôn mê!
Xem ra con cá đèn lồng chết tiệt này dự định bắt Tây Thi đưa về cái động lớn kia từ từ hưởng dụng. Thảo nào cái hồ này sạch sẽ như vậy, bởi vì những gì có thể ăn được đã bị thứ háu ăn như nó nuốt hết! Nghĩ đến một vị mỹ nhân bị số phận thê thảm xương cốt không còn, trong lòng ta lập tức khẩn trương, cắn chặt hàm răng, hoàn toàn không để ý hậu quả nắm lấy vây đuôi của nó.
Đau quá...
Bị một con cá lớn như vậy kéo đi, sợi dây thừng quanh lưng càng ghì càng chặt!
Tâm tình của ta bây giờ phi thường mâu thuẫn, một mặt chờ mong Đông Thi mau chóng thả rớt đầu dây bên kia, bởi vì ta không nghĩ nàng đủ khỏe để chống lại con cá kia lâu như vậy! Thắt lưng của ta bị hai bên giằng co, có cảm giác đau nhức giống như da thịt từ từ bị rút ra khỏi thân thể... Chết tiệt! Làn da bị dây thừng cọ sát, bắt đầu chảy ra tơ máu!
Mặt khác, tuy thân thể bị dằn vặt trong thống khổ, nhưng ta hy vọng Đông Thi ngàn vạn lần không cần buông tay. Chỉ cần nàng thả lỏng, ta xem không chỉ có Tây Thi muốn vùi thân trong bụng cá, ngay cả ta đều không còn bao nhiêu máu, dẫn đến thiếu dưỡng khí chết chìm trong hồ luôn rồi! Thế nhưng... thắt lưng của ta nhanh không chịu nổi... chẳng qua tay tuyệt đối không thể buông ra... đau quá....
Ngay tại thời điểm mấu chốt, bên tai dường như có một cô gái nhẹ giọng nhắc nhở ta, trong giọng điệu có phần sốt ruột: "Nhanh dùng ta! Ta ở trên lưng ngươi!"
Trên lưng?
Ta chần chờ trong giây lát, mới vươn tay ra sờ soạng phía sau lưng, không nghĩ tới là huyền thiết kiếm! Ta cư nhiên quên mất trên lưng đeo thanh kiếm nặng muốn chết mà Hắc Đế đã giao!
Không nói hai lời, rút ra huyền thiết kiếm.
Lúc này chuyện lạ lập tức xảy ra, kiếm còn chưa đụng tới con cá chết tiệt đó, thân thể của nó dần dần tản ra một cỗ khói đen, giống như là bị ăn mòn! Kết quả là, ta cố lấy dũng khí, một kiếm chém về phía cái đuôi đầy rong rêu kia, không ngờ uy lực so với trong tưởng tượng của ta còn muốn lợi hại!
Huyền thiết kiếm dài chừng một thước rưỡi, với một thanh kiếm có độ dài tương tự tạo ra miệng vết thương tối đa chỉ rộng khoảng hai mét, không ngờ phần đuôi dài hơn hai mươi mét của cá yêu toàn bộ bị ta chém đứt! Xem ra binh khí mà thần ban cho chính là không giống bình thường. Nhất là vị thần tà khí như Hắc Đế, thứ đưa cho người ta khẳng định có lực phá hoại vô cùng lớn!
Thế nhưng hiện tại ta căn bản không có thời gian cảm động ân huệ mà Hắc Đế ban cho, bởi vì cái đuôi quấn lấy Tây Thi bị ta chém đoạn; cho nên vừa thoát khỏi trói buộc, thân thể của nàng đã theo sức nổi dần dần nổi lên mặt nước. Nhưng ta còn chưa yên tâm, dù sao nàng hôn mê lâu như vậy. Vì vậy ta nhanh chóng đuổi kịp nàng.
Khi ta ôm lấy thân thể nàng, chỉ thấy sắc mặt Tây Thi bởi vì thời gian dài thiếu dưỡng khí mà có vẻ trở nên tái nhợt. Nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng ta quyết định truyền dưỡng khí cho nàng trước. Vì vậy ta lập tức hôn lên đôi môi đầy đặn xinh đẹp kia.
Hôn một lúc, thời gian dường như vượt qua thật nhanh, đến phiên ta sắp thiếu dưỡng khí, không ngờ....
"Ô???!!!"
Không ngờ Tây Thi đột nhiên mở mắt, nàng dường như rất kinh ngạc khi nhìn thấy mặt ta, sau đó nổi giận với hành động của ta! Đối diện cặp mắt hắc bạch phân minh ẩn chứa hai ngọn lửa giận hừng hực kia, thái dương của ta dường như xuất hiện ba đạo hắc tuyến... Ta chỉ muốn giúp nàng khôi phục hô hấp, không nghĩ tới nàng bỗng nhiên tỉnh lại! Xui xẻo!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, giữa lúc ta muốn đẩy Tây Thi ra, không nghĩ nàng trước ta một bước, hơn nữa không đơn giản chỉ đẩy ta ra, mà là một chưởng đánh thẳng vào ngực!
Nàng là người học võ công, hứng trọn chưởng này, trong nháy mắt ta nôn ra hơn mười ngụm máu. Ta thực sự không hề khoa trương, chỉ thấy trong nước nhiều ra một dòng huyết sắc, kéo dài từ chỗ cũ đến thẳng mặt nước —- không cần hoài nghi, đó chính là máu mà ta nôn ra đó!
Lục phủ ngũ tạng đau nhức nhanh muốn nổ tung, ta chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Tây Thi bơi lên mặt nước, còn cơ thể của mình không ngừng chìm xuống phía dưới.
Giữa lúc ta âm thầm chửi bới nữ nhân kia vô tình vô nghĩa, ngực lớn ngốc nghếch, bị bạn trai đá, mạnh như gấu, bơi như vịt.... Ta cảm giác được sau lưng dòng nước đang mãnh liệt dâng trào, không cần nói cũng biết thứ gì đang đến. Một bên nhớ kỹ a di đà phật, một bên quay đầu —— Chết chưa! Con cá đèn lồng đã mở lớn cái miệng cách ta không đến hai mét!
Mặt khác, Tây Thi sau khi bơi lên trên, lập tức ra sức bò lên bờ, nằm trên mặt đất không ngừng thở dốc. Nàng căn bản không lòng dạ nào để ý y phục của mình bị ướt đẫm, trong đầu đều là tình cảnh vừa rồi ở trong hồ.
Nàng mơ hồ nhớ rõ khi bị Phạm Lãi đẩy xuống nước, một cái bóng đen thật lớn lúc nàng còn chưa kịp bơi lên mặt nước thì thế tới rào rạt nhắm về phía nàng, lân giáp (vảy) của con quái vật đó cứng hơn kim loại. Thế là nàng bị hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Đợi đến lần thứ hai tỉnh lại, không ngờ bị một người đến từ thời đại khác hôn đến quên cả trời đất. Nàng liền tại chỗ nổi trận lôi đình, không chút khách khí cho kẻ háo sắc một chưởng. Chỉ là lúc đó mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cho nên căn bản không có nắm giữ lực đạo...
"Tỷ tỷ? Vì sao chỉ có một mình ngươi? Nàng đâu?" Lúc này Đông Thi cầm trên tay sợi dây thừng bị đứt từ lâu, nhanh chân chạy tới hỏi Tây Thi.
"Nàng? Ngươi nói đến Hoàng Nhược.... Hạm?" Nếu nhớ không lầm, kẻ háo sắc kia tên là Hoàng Nhược Hạm.
"Ta không biết nàng là ai! Dù sao nàng nhảy xuống nước cứu ngươi, tại sao chỉ có một mình ngươi trở lại?"
"Ngươi nói nàng cứu ta?!"
Lẽ nào... là ta hiểu lầm sao?
Cũng đúng, tỉ mỉ ngẫm lại, làm sao có người háo sắc đến mức nhảy vào trong hồ có yêu quái khinh bạc mình chứ? Huống chi Hoàng Nhược Hạm cũng là nữ nhân như mình!
"Tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta hình như... coi nàng là người xấu mà cho nàng một chưởng..." Tây Thi xấu hổ cúi đầu.
"Tỷ tỷ... ta không có nghe lầm? Nếu như ta không nhìn lầm, nữ tử tên Hoàng Nhược Hạm kia căn bản không biết võ công?" Sắc mặt Đông Thi trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Mặc kệ đi, chúng ta hiện tại —-"
"Bang bang bang!!!"
Giữa lúc Tây Thi nói đến phân nửa, bỗng nghe thấy hồ nước bình tĩnh không gợn sóng nhất thời phát sinh một tiếng nổ mạnh, đồng thời một màn nước đột ngột dâng lên, dọa đến hai người phải nhanh chóng xoay người hướng phía hồ nước nhìn lại.
"Đó là thứ gì?" Đông Thi hỏi.
Chỉ thấy sau khi màn nước bình phục, một cái bóng đen thật lớn, bán kính hơn trăm thước chậm rãi nổi lên mặt nước. Mỗi khi bóng đen nổi lên một thốn (1 thốn = 1/10 thước = ~ 3,7cm), mặt nước lại gợn lên nửa xích (1 xích = 0,32m), hơn nữa mơ hồ phát ra tiếng ầm ầm như tiếng gào thét. Cuối cùng, khi bóng đen hoàn toàn nổi lên mặt nước, trong nháy mắt kích động từng đợt sóng lớn!
"Ghê tởm quá!"
Đợi đến khi mặt hồ khôi phục bình tĩnh, hồ yêu mà mọi người run sợ như cầy sấy cuối cùng cũng hiện hình. Nhưng mà hồ yêu không nhúc nhích, sau một lúc lâu, một mảng lớn dịch thể từ trong miệng hồ yêu chảy ra, hầu như làm cho hồ nước toàn bộ nhuộm đỏ.
"Hồ yêu đã chết..." Tây Thi không thể tin tưởng lùi lại hai bước.
"Thì ra nó chính là hồ yêu, lớn như vậy, thảo nào trong hồ này ngay cả một con cá cũng không có... Tỷ tỷ! Ngươi nhìn miệng của hồ yêu kìa!"
"Ân?"
Từ trong miệng hồ yêu không ngừng chảy ra máu đỏ, Tây Thi loáng thoáng thấy có một thanh trường kiếm tỏa ra yêu khí màu đen, xỏ xuyên qua hàm trên của hồ yêu, xem ra đây là nguyên nhân chủ yếu khiến hồ yêu bỏ mạng. Sau đó nàng lại nhìn xuống bên dưới, không ngờ thấy Hoàng Nhược Hạm tay trái nắm chặt huyền thiết kiếm, thân thể bị máu của hồ yêu không ngừng phun ra thấm ướt cả người, toàn thân hôn mê nằm trước miệng hồ yêu!
"Tỷ tỷ! Thi thể của hồ yêu muốn chìm xuống nước!"
Nếu chìm xuống lần nữa, khẳng định sẽ rơi thẳng xuống đáy hồ, đến lúc đó Hoàng Nhược Hạm nhất định phải chết. Nghĩ tới đây, Tây Thi cắn chặt răng, phấn đấu quên mình nhảy vào hồ nước từ lâu bị nhiễm đỏ.
"Tỷ tỷ!!!"
...
...