Rầm rầm, mấy người thanh niên ngồi ở chỗ khác nhao nhao đứng dậy, lập tức chạy khỏi hiện trường.
Giống như sợ trễ một bước liền bị lão đại bọn họ làm thịt!
Chỉ có Tang Niên.
Phản ứng chậm nửa nhịp.
Lục Kiêu chuyển đầu qua nhìn về phía cậu, lạnh băng hỏi: “Còn chưa đi!?”
Tang Niên yếu ớt giơ lên bánh bao trong tay: “Lão đại, em còn chưa ăn xong……”
Lục đại đội trưởng: “Cút!”
Lúc này Tang Niên mới cầm bánh bao cuống quít chạy đi.
Trong nháy mắt.
Nhà ăn nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tất cả mọi người đi rồi, bây giờ Lục Kiêu mới dần dần áp chế lửa giận, nhưng anh cũng không thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ đối diện, mà tiếp tục nhanh chóng ăn cơm.
Tựa hồ muốn ăn xong cho nhanh để chạy lấy người, không nghĩ ở trước mặt cô lâu hơn nữa.
Ôn Huyền hơi hơi nhướng mày, khóe môi cười như không cười.
Cụp mắt xuống tiếp tục thong thả ung dung ăn cơm.
A, như bọn họ mà cũng muốn đấu với mình, nếu mình mà bị thua, vậy không phải đã làm thất vọng bao nhiêu kịch bản và tâm cơ trong thành phố sao.
Lục đại đội trưởng thực mau đã ăn xong cơm, đứng dậy bưng khay để lên chỗ quy định.
Ôn Huyền nhìn như là đang chăm chú ăn cơm, nhưng ánh mắt thì nhịn không được thường thường nhìn lén anh.
Nói chứ, Lục đại đội trưởng này tuy rằng hơi lạnh lùng, nhưng không trở ngại dáng người thật sự là vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt cái mông kia, rất ——
“Cô gái, cô xem dì mới vừa hấp chín một ít khoai lang, cô có muốn ăn hay không, rất ngọt.” Dì ở nhà ăn nhiệt tình lại đây, cầm ra một bọc báo chí bao lấy khoai lang đỏ bên trong cho cô chọn, thuận tiện làm gián đoạn cái nhìn chăm chú lớn mật của cô.
Ôn Huyền vội vàng thu hồi tầm mắt, cười tủm tỉm cám ơn rồi chọn một củ khoai lang nhỏ thơm ngọt.
Sau khi Ôn Huyền trả khay cơm, cầm củ khoai lang nhỏ vừa ăn vừa đi tới cửa ra vào của phòng quản lý ở lầu một, đi xem hoàn cảnh chung quanh nơi này một chút.
Ở ngoài cửa, Lục Kiêu đang đứng hút thuốc.
Sắc trời đã sầm tối, màu đỏ phía chân trời và màu đen hòa vào nhau, giống như lan ra thành một bức tranh thuỷ mặc.
Anh cứ đứng thẳng lưng như vậy, một tay đút vào túi quần, giữa hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc hút.
Đầu thuốc lá lập loè ánh lửa, thỉnh thoảng ngón tay gõ nhẹ cho tàn thuốc rơi đi.
Ánh mắt nhìn ra phương xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Ôn Huyền đứng tại cửa, nhìn sườn mặt lạnh lùng cứng cỏi của anh, cả người toả ra hơi thở không hợp tình người, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, hết lần này tới lần khác rất muốn trêu chọc anh.
Vật dụng trong sân khu quản hạt cũng không phải rất tốt, ngoại trừ sạch sẽ đôi chút, thì vẫn có hơi cũ kỹ.
Cổng lớn được xây bằng gạch đỏ, trong ánh sáng lờ mờ khi bụi đất rơi xuống có thể thấy được lớp sơn cũ ố vàng.
Trong góc sân còn dựng một chiếc xe đạp cũ, hai lốp xe đều hư, giỏ xe có vài tờ báo úa vàng vứt trong đó.
Ôn Huyền nhìn một vòng, cố ý chậc chậc hai tiếng, than thở nói với Lục đại đội trưởng: "Không phải nói chứ, chỗ này của các anh lạc hậu vậy sao? Tôi thấy anh chảnh như vậy, còn tưởng rằng các anh ghê gớm lắm chứ."
Lục đại đội trưởng nghe thế, nhàn nhạt liếc cô, không mang theo chút cảm xúc nào: "Cô không muốn ở có thể đi."
Không ai ngăn cô.
Ôn Huyền đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm, "Tôi có thể đi à, xe của tôi đâu? May có Lục đại đội trưởng ban tặng, Mercedes-Benz của tôi bị lật xuống mương, còn không biết hình dáng hiện tại ra sao, cũng nên có người chịu trách nhiệm đi!?"
Cô nói đến đây, còn không quên cắn một miếng khoai lang ngọt ngào.
Đôi mắt Lục Kiêu nhàn nhạt rơi trên người cô, vừa tính nói gì, thì thấy một người đi vào sân khu quản hạt.
Trời chạng vạng tối mờ mịt, lão Lý phòng thu phát trở về, bên người còn có một con chó nhỏ đi theo, trong mồm ngậm gì đó, chân ngắn bé tí nhảy nhót chạy tới.
"Ha ha Lục đội, cậu xem tôi đã dụ được con chó săn nhỏ này về nè, thì ra nó thích ăn khoai lang, cậu thấy nó ăn sung sướng chưa." Lão Lý đùa với con chó nhỏ kia, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn cười cười nói.
Nghe được câu này, Ôn Huyền đang ăn khoai lang ngon lành lập tức ngẩn ra.
Ngay sau đó cúi đầu, yên lặng nhìn củ khoai lang trong tay.
Ôn Huyền: "..."
Lục đại đội trưởng: "..."