Cổ họng Tử Kiều trở nên khô khốc, bàn tay nắm chặt vào nhau.Lời tỏ tình của anh đến quá bất ngờ còn lộ liễu như vậy khiến Tử Kiều thật sự không biết làm sao.Ngày xưa lúc Mạc Lăng ngỏ lời theo đuổi cô, Tử Kiều cũng không thấy mình căng thẳng như bây giờ.
Người đàn ông này là ông chủ của cô,khoảng cách giữa cô và anh quá xa làm sao có thích cô được chứ.Chưa kể cô và anh chỉ mới quen biết nhau, đúng rồi đây chỉ là sự rung động tức thời mà thôi.
Tâm tư rối ren, toàn thân run rẩy, cố hít thở thật sâu.Tử Kiều nhẹ quay đầu đi.
- Tôi không xứng với anh..tôi....
- Em muốn nói anh là ông chủ của em hay em muốn nói chúng ta không hợp nhau.
Tô Hàn nắm lấy tay Tử Kiều, bàn tay cô lạnh ngắt, Tô Hàn cảm nhận cơ thể cô không ngừng run lên.
- Tử Kiều, ai cũng có quyền được hạnh phúc.
Chúng ta thử được không, nếu sau một thời gian em thấy chúng ta không hợp.Anh sẽ không ép em.
Trái tim Tử Kiều không chịu nổi tổn thương nào nữa, cô rất sợ lại bị người khác quay lưng nhưng giờ phút này cổ họng cô nghẹn đắng,muốn thốt ra một câu đầy đủ từ chối sao lại khó thế này...
Qua một lúc Tử Kiều mới tìm được tiếng nói..
- Xin lỗi, tôi.....tôi mới chia tay bạn trai,hiện tại tôi chỉ muốn tập trung vào công việc.
Khi nói ra lời này không hiểu sao Tử Kiều không có gì gọi là buồn bã, nhưng cô lại hồi hộp chờ đợi phản ứng của Tô Hàn.
Cô không rõ vì sao tình cảm của cô đối với Mạc Lăng lại dễ dàng cho qua như vậy.Có lẽ điều cấm kị của Tử Kiều là bị người khác bỏ rơi và phản bội lại lòng tin của cô.Cho nên đó là điều cô dễ dàng chấm dứt.Hoặc vốn trong lòng cô Mạc Lăng không quá quan trọng cho nên khi mất đi liền không thấy lưu luyến.
Tô Hàn nhìn cô, với ánh mắt khó đoán.
- Tại sao chia tay..?
Giọng anh nhàn nhạt nghe vào không nhận ra được ý tứ thế nào.
Tử Kiều mấp mé môi..
- Anh ta ngoại tình..
Rốt cuộc Tô Hàn cũng hiểu được Tử Kiều có bao nhiêu là nỗi sợ hãi trong lòng, anh nắm tay cô.
- Anh sẽ không giống như hắn ta..
Ý cô không phải là vậy, anh là đang bóp méo ý tứ của cô sao.Cô chỉ muốn đưa ra lí do để giãy dụa với lòng mình mà thôi.
- Tôi..ý tôi là..
Ngón tay Tô Hàn chặn đôi môi sắp hé mở định nói lời từ chối của Tử Kiều.
Anh hiểu rõ sự cố chấp của cô đến từ đâu.Nhưng anh không vội, anh rõ ràng đã thông báo với cô. Chỉ cần cô biết hiện tại không cần cô chấp nhận, với cô anh đủ kiên nhẫn để thu phục nhóc con này.
- Anh biết em sẽ nói gì, được rồi hiện tại anh sẽ không ép em.Nhưng lời anh nói ra sẽ không rút lại.Còn hiện tại nghe lời anh chuyển chỗ ở nhé, em ở đây anh không yên tâm..
Gì thế nhỉ? người đàn ông này rõ ràng miệng thì nói không ép cô nhưng hành động lại khác xa lời nói. Như hiện tại bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô nào có chịu buông ra.
Tô Hàn cong môi,chỉ sợ không làm cô xiêu lòng.
- Chúng ta nói đến vấn đề nơi ở nhé. Căn hộ đấy, anh sẽ cho em thuê. Em vừa có nơi ở tốt, anh có thêm thu nhập.Em thấy sao?
Tử Kiểu nào biết mình đang nói chuyện với Chủ Tịch Tô Thị, một trong tập đoàn tài chính lớn nhất nhì trong nước.
Bạch thỏ như cô làm sao qua được sự lão luyện một người trong giới kinh doanh truyền miệng con hổ biết cười.Vẻ ôn nhu của Tô Hàn không nói lên gì cả, ai nghĩ đó là sự miêu tả con người anh,người đó thật sự quá sai lầm..
Thuê sao?
Tử Kiều đúng là không dám chê nơi ở của mình, đúng là từ ngày cô dọn đến đây té ngã cũng hơn ba lần.Cái cô quan tâm chính là đoạn đường từ nơi đây đến chỗ làm đúng là có chút vất vả nhất là những ngày thời tiết không chiều lòng người.
Suy nghĩ một chút Tử Kiều nhỏ giọng.
- Tiền thuê anh lấy là bao nhiêu? Tôi..tôi không có nhiều tiền trả cho anh..
Tô Hàn không kiềm chế được nụ cười trên môi, anh hơi sấn người tới..
- Không đắt,bảo đảm em có thể trả được.
Vốn Tử Kiều đã không nhìn thấy chỉ biết cảm nhận hơi thở anh ngày càng rất gần, rất gần.
Tử Kiều cảm nhận môi mình nóng lên, Tô Hàn không muốn kiềm chế lòng mình anh cũng đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô rồi rời đi rất nhanh..
- Xem như anh lấy đặt cọc.
Tử Kiều như bị điểm huyệt,thân thể cứng ngắt.
- Anh...
- Được rồi anh về đây, em khóa cửa cẩn thận,ngày mai anh cho người đến chuyển nhà cho em.
Tô Hàn mỉm cười đứng dậy trước vẻ mặt còn chưa hoản hồn của Tử Kiều.Anh xoa đầu cô như nhắc nhở.
- Ra khóa cửa nào..
Đến khi Tô Hàn rời đi rồi mà nhịp tim của Tử Kiều vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.Dù là môi chạm môi nhưng Tử Kiều vẫn cảm nhận rõ hơi thở của anh vẫn còn vờn đâu đây..
Có phải cô bị điên rồi không,trong thời gian ngắn như vậy sao có thể rung động vì một người mới quen.Từ bao giờ cô trở nên dễ dãi như thế.Chỉ là Tô Kiều thấy rất lạ, mỗi cử chỉ lời nói của Tô Hàn không hiểu sao Tử Kiều chứ cảm thấy quen thuộc.
Giống như hai người họ đã từng gặp nhau bao giờ.
???⬅️⬅️