Edit: Sa
Bạch Thu Nhiên an tâm khi thấy con bạn đã đồng tình lý do chia tay. Nhưng Lục Vũ Tư vẫn rất tiếc nuối, không muốn chấp nhận sự thật họ sẽ chia tay, mấy lần định khuyên nhủ, Bạch Thu Nhiên bèn tung đòn sát thủ.
Bạch Thu Nhiên cắn môi, cầm tay bạn mình, nhìn bạn bằng vẻ mặt yếu đuối: “Tớ chỉ có mình cậu thôi Tư Tư, cậu sẽ ủng hộ tớ chứ?”
Lục Vũ Tư không thể chịu nổi dáng vẻ nhu nhược của Bạch Thu Nhiên, trong chớp mắt quên sạch tiếc nuối, lòng bỗng trào dâng trách nhiệm, nắm lấy tay Bạch Thu Nhiên, hứa hẹn: “Tất nhiên là tớ ủng hộ cậu, tớ sẽ giúp cậu hết sức có thể!”
Tuy Bạch Thu Nhiên chưa nói nhưng Lục Vũ Tư biết bạn mình chỉ yếu ớt bề ngoài chứ thật ra là người mạnh mẽ và độc lập, nó muốn chia tay sếp Diệp thì tất sẽ chia tay dứt khoát, không dây dưa lằng nhằng, vì vậy chắc chắn sẽ nghỉ việc ở Giang Hoa.
Lúc đó, Bạch Thu Nhiên vừa thất tình vừa thất nghiệp, tinh thần hoàn toàn không thích hợp để tìm công việc mới ngay lập tức. Là bạn thân, lại là người duy nhất mà Bạch Thu Nhiên có thể nhờ cậy ở thành phố này, Lục Vũ Tư cho rằng đây là lúc cô nàng phát huy tác dụng, giúp Bạch Thu Nhiên có không gian để bình ổn tâm trạng. Vì vậy, khi trả lời câu hỏi của Bạch Thu Nhiên, Lục Vũ Tư đã nhẩm tính mình có thể chống đỡ tình hình kinh tế của hai người trong mấy tháng.
Có nên bào tiền của ông anh ruột lẫn ông anh họ không nhỉ? Lục Vũ Tư càng nghĩ càng muốn bào.
Lục Vũ Tư không nói nên Bạch Thu Nhiên cũng không biết bạn mình đã nghĩ tới vấn đề xa lắc xa lơ là bao nuôi mình.
Nói thật, Bạch Thu Nhiên nhìn thì yếu đuối, cần được bảo vệ nhưng thực tế, sống nhiều năm trên đời mà không có nơi nương tựa, hơn ai hết, cô rất biết tính toán, suy nghĩ cho bản thân. Tuy chỉ mới đi làm nửa năm nhưng từ lúc học đại học đến giờ cô đã dành dụm được bảy, tám mươi nghìn, đây là khoản tiền khá lớn với cô.
Tuy bạn trai tổng tài có nhà có xe không thiếu thứ gì nhưng Bạch Thu Nhiên cũng ôm ấp ước mơ mộc mạc như bao cô gái mới vào đời luôn cố gắng làm việc hết mình khác, đó là có ngôi nhà của riêng mình. Để hoàn thành ước mơ, cô tiết kiệm chi tiêu, cố gắng kiếm tiền, nhờ vậy đã có thể mua được nửa căn phòng tắm ở đất thủ đô, cô cực kỳ tự hào.
Do đó, sự giúp đỡ và ủng hộ mà Bạch Thu Nhiên cần ở bạn mình không hề liên quan tới tiền bạc, tuy vật giá leo thang nhưng bảy tám mươi nghìn đủ để cô sống khỏe ở một thành phố khác. Cô nắm chặt tay bạn mình, cảm động nói: “Tớ biết chắc cậu sẽ ủng hộ tớ mà.”
Nhìn ánh mắt tràn đầy tin tưởng của Bạch Thu Nhiên dành cho mình, Lục Vũ Tư càng thêm khí phách: “Tất nhiên, dẫu toàn thế giới không hiểu thì tớ vẫn luôn ủng hộ cậu.”
“Tư Tư, cậu nghĩ giúp tớ xem nếu tớ muốn chuyển đến nơi khác để sống thì thành phố nào dễ phát triển?”
“Chuyển, chuyển đến thành phố khác?” Vốn đang chìm đắm trong thành tựu toàn thế giới chỉ có mình độc chiếm đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, Lục Vũ Tư trợn tròn mắt, “Cho dù chia tay với sếp Diệp thì cũng đâu cần chuyển đến thành phố khác?”
Bạch Thu Nhiên lắc đầu, quật cường nói: “Tớ cần môi trường mới để quên đi quá khứ.”
Đơn giản thôi, xin hãy chia tay đơn giản thôi(1). Lục Vũ Tư rất muốn hát như vậy nhưng cô không hát, chỉ cố gắng khuyên nhủ bạn mình hãy bình tĩnh: “Nhiên Nhiên, tớ biết cậu đang giận, muốn kết thúc hoàn toàn, nhưng cậu cũng nên suy nghĩ cho bản thân chứ. Con người thường leo lên chỗ cao, khó khăn lắm chúng ta mới cắm rễ được ở trung tâm chính trị và tài chính của cả nước, ở đây có nhiều cơ hội hơn bất cứ nơi đâu, còn thành phố nào phát triển tốt hơn Bắc Kinh nữa? Huống hồ Bắc Kinh rất rộng, cho dù sau khi chia tay cậu và sếp Diệp ở cùng một thành phố thì e rằng cũng không có cơ hội gặp lại. Chia tay thôi mà, cần gì phải hy sinh lớn vậy chứ?”
(1) Đơn giản thôi, xin hãy chia tay đơn giản thôi: chế theo lời bài hát “Diễn viên” của ca sĩ Tiết Chi Khiêm. Lời gốc là: “Đơn giản thôi, em hãy nói đơn giản thôi”.
Lập luận của Lục Vũ Tư khiến Bạch Thu Nhiên không thể phản bác. Cô im lặng thoáng chốc rồi mới nhẹ nhàng nói: “Nhưng Tư Tư à, thành phố này vốn không thuộc về tớ, rời đi thì có sao?”
Lục Vũ Tư im bặt vì nhớ ra thân thế của bạn mình. Nếu nói thành phố này không thuộc về nó, vậy thì tất cả mọi nơi trên thế giới đều không thuộc về nó. Nó chỉ có một mình, nó không có nhà, vì vậy đi đâu cũng như nhau.
Lục Vũ Tư hiểu ý Bạch Thu Nhiên, thấy lòng xót xa quá đỗi, nhưng vẫn nói: “Nhưng thành phố này có rất nhiều người quan tâm cậu, cậu không lưu luyến chút nào sao?”
Họ học bốn năm đại học ở đây cộng thêm nửa năm đi làm nữa, có thể nói quãng đời đẹp nhất đã trải qua ở đây, hội bạn thân chỉ còn lại hai người họ nhưng vẫn còn rất nhiều người bạn tốt bụng bám trụ nơi này. Bạch Thu Nhiên đã không còn người thân, Lục Vũ Tư không muốn cô mất luôn cả những người quan tâm cô.
Thật ra, tận sâu trong lòng, Lục Vũ Tư cho rằng Bạch Thu Nhiên và sếp Diệp sẽ không chia tay nhau, cô cũng không nỡ nhìn họ chia tay. Cô đã tận mắt chứng kiến suốt chặng đường mà hai người họ đã đi qua, từng vô số lần cảm động trước tình yêu tuyệt đẹp của họ, nếu họ dễ dàng chia tay thì thật quá có lỗi với năm tháng cô dập đầu nhai cơm chó.
Trong kịch bản của Lục Vũ Tư, con bạn thân của mình kiên quyết muốn chia tay nhưng sếp Diệp không đồng ý. Hai người họ sẽ lằng nhằng chuyện chia tay trong hai mươi tập phim, còn cô thì ở bên cạnh hóng hớt, thỉnh thoảng làm quân sư chỉ điểm cho sếp Diệp, rung đùi ngồi chờ sếp Diệp giải quyết vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cuối cùng phim kết thúc mỹ mãn.