Edit: Sa
Bạch Thu Nhiên trải qua một cuối tuần cực kỳ đặc sắc.
Hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, được bạn trai tổng tài cầu hôn, sau đó sống chung, gặp bố chồng tương lai và nhận được sự đồng ý của ông, còn phát hiện bố chồng là ông chủ. Những chuyện này không đơn giản chỉ dùng mấy chữ “chuyện lớn trong đời” để hình dung nữa rồi mà là chuyện lớn làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.
Kịch bản hào môn tới nhanh như gió cuốn, Bạch Thu Nhiên còn chưa kịp tiêu hóa sự thật thì ngày chủ nhật vui vẻ đã trôi qua.
Chớp mắt đã đến thứ hai, cuộc sống đau khổ lại bắt đầu. Đóa hoa bé nhỏ cần cù phải rời chiếc giường êm ái sớm, ngày đầu đi làm sau khi sống chung, cô phải biểu hiện thật tốt.
Đúng vậy, tuy đã biết bạn trai tổng tài là thái tử của công ty cô, còn cô lại sắp cưới anh, sắp trở thành thái tử phi khiến tất cả nữ đồng nghiệp ngưỡng mộ nhưng Bạch Thu Nhiên vẫn tiếp tục đi làm, tiếp tục làm kế toán viên quèn.
Không phải là Bạch Thu Nhiên không thấy khó chịu, càng không phải là thật lòng muốn tự lực cánh sinh, làm công ăn lương cả đời, chẳng qua mới được bạn trai tổng tài cầu hôn mà đã gấp gáp đòi ăn không ngồi rồi thì sẽ bị sụp đổ hình tượng.
Hiện tại cô càng sợ hủy hình tượng hơn trước đây, không phải chỉ đơn thuần vì sợ bị báo ứng mà còn vì nghi ngờ mình không tiền không quyền không giỏi lại có thể khiến bạn trai tổng tài yêu đảo điên, bố chồng hào môn cũng hài lòng vô cùng là nhờ cô đã thể hiện quá tốt vai đóa hoa bé nhỏ thuần khiết.
Có vẻ như bố con hào môn cực kỳ thích mẫu đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, thích đảo thích điên, vì vậy trước khi chính thức được gả vào hào môn và ngồi vững vị trí mợ chủ, Bạch Thu Nhiên không thể để lộ bản chất bên dưới lớp vỏ đóa hoa bé nhỏ thuần khiết được.
Hoàn toàn không có gì khó khăn khi tiếp tục sắm vai đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, dẫu sao cô cũng diễn mười mấy năm rồi, đã trải qua những năm tháng nghèo đến mức tựa như một giây sau chỉ còn nước cạp đất mà ăn, sau này không cần phải lo ăn mặc, chỉ cần thỉnh thoảng đón gió rơi lệ chứng tỏ mình không hề thay đổi, Bạch Thu Nhiên cảm thấy so easy, bảo cô diễn cả đời cũng được.
Tất nhiên đón gió rơi lệ thì không sao nhưng nếu đã làm mợ chủ hào môn mà vẫn sống như trước thì không được, do đó Bạch Thu Nhiên đã lập kế hoạch năm năm. Kết hôn xong là sẽ cố gắng “sản xuất” em bé với ông chồng tổng tài, cô còn trẻ, sức khỏe tốt, đủ sức ba năm sinh hai đứa, có trai có gái.
Sinh con là “đại chiêu”, chẳng những có thể chiếm được hảo cảm của bố mẹ chồng hào môn và củng cố địa vị của mình mà còn có thể danh chính ngôn thuận ở nhà chăm con.
Tuy họ có thể thuê rất nhiều rất nhiều bảo mẫu nhưng xã hội bây giờ chú trọng tới việc giáo dục và làm bạn cùng con, bố mẹ phải đồng hành cùng con chứ không thể ném con cho bảo mẫu được. Nhưng ông chồng tổng tài không những phải lo cho công ty của mình mà còn phải thừa kế tập đoàn Giang Hoa, trách nhiệm nặng nề, đo đó trọng trách làm bạn cùng con ắt sẽ rơi xuống vai cô.
Như vậy, cô có thể hằng ngày đi spa, mua sắm, tham gia tiệc trà của các phu nhân.
Nghĩ đến không lâu nữa sẽ không cần phải dậy sớm để đi làm đúng giờ, Bạch Thu Nhiên chợt get được tâm trạng của bác Giang, cảm thấy thời gian tự lực cánh sinh ít ỏi sắp tới rất đáng được quý trọng, vì vậy thứ hai tuần này cô như uống máu gà, dậy sớm hơn bình thường tới một tiếng.
Nguyên nhân cũng là vì tối qua ngủ sớm. Thường ngày, cô và bạn trai tổng tài sẽ hẹn hò vào buổi tối hoặc nhắn tin chuyện trò tới chín mười giờ, sau đó cô đánh răng rửa mặt, chăm sóc da rồi lại chơi điện thoại, tuy so với người trẻ thời nay thì cô làm việc và nghỉ ngơi khá có quy luật nhưng cũng phải tới mười một, mười hai giờ mới ngủ, bảy tám giờ sáng dậy rồi vội vã trang điểm chạy ra ga tàu điện ngầm. Nhưng bây giờ đã sống cùng nhau, quấn lấy nhau cả ngày nên không cần phải nấu cháo điện thoại nữa, tối qua mới hơn mười giờ Bạch Thu Nhiên đã hạnh phúc ôm cánh tay bạn trai đi ngủ, ngủ sớm nên dậy sớm thôi.
Diệp Chi Châu cũng dậy cùng lúc với cô, nhưng khác ở chỗ là anh dậy theo đồng hồ sinh học, mặc kệ tối hôm trước ngủ muộn đến đâu, dẫu chỉ ngủ được bốn năm tiếng thì anh vẫn sẽ dậy vào khoảng hơn sáu giờ. Công ty anh chín giờ mới làm việc, anh sẽ chạy bộ một tiếng, sau đó tắm rửa ăn sáng, nếu không có việc gì cần xử lý gấp hoặc có thể tới công ty trễ thì anh sẽ đi đón Bạch Thu Nhiên đi làm, đôi khi cũng cho Lục Vũ Tư quá giang.
Mấy ngày qua khi anh chạy bộ thì Bạch Thu Nhiên còn ngủ nên không rõ lắm thói quen của bạn trai tổng tài, thậm chí chung chăn gối ba ngày nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô ngủ dậy phát hiện anh còn nằm cạnh mình.
Không gì hoàn hảo hơn khi vừa mở mắt đã nhìn thấy dung nhan khôi ngô nằm bên gối, Bạch Thu Nhiên thỏa mãn cảm thán, đây mới ra phương thức chính xác khi sống chung nè, mỗi sớm mai tỉnh giấc phát hiện chăn đơn gối lạnh thì quá mất hứng, chẳng có cảm giác sống chung chút nào.
Cô gái thích cười sẽ nhận được may mắn, sáng sớm Bạch Thu Nhiên cười ngọt ngào như mật nên đã nhận được nụ hôn trán dịu dàng nồng ấm kèm theo giọng nói trầm khàn: “Còn sớm, muốn ngủ tiếp không?”
Bạch Thu Nhiên định gật đầu, cô thấy buổi sáng nằm trong chăn ngủ nướng cùng bạn trai cũng tốt lắm, nhưng nam chính không phối hợp, cô còn chưa trả lời thì anh đã chuẩn bị ngồi dậy, cô thắc mắc: “Anh dậy sớm thế ạ?”
“Quen rồi, nằm nữa cũng không ngủ được.” Vừa nói Diệp Chi Châu vừa xuống giường, ém lại chăn, sau đó đứng bên giường nhìn Bạch Thu Nhiên, tự nhiên chỉnh lại quần áo, từ góc độ này trông anh rất dễ gần, anh nói: “Ngủ tiếp đi, bao giờ ăn sáng anh gọi.”
Không phải chứ! Bạch Thu Nhiên ngơ ngác: “Anh dậy sớm thế làm gì?”
Chín giờ anh mới đi làm, nào giờ chỉ nghe hội tổng tài tăng ca tới rạng sáng chứ chưa từng nghe dậy sớm để tăng ca, hội tổng tài toàn là ôm mỹ nhân ngủ ngon lành tới khi mặt trời lên bằng con sào thôi mà? Vị nhà cô đúng là chưa bao giờ đi con đường bình thường.
“Chạy bộ.” Diệp Chi Châu trả lời ngắn gọn, sau đó nhướn môi cười, vừa dỗ dành vừa rủ rê: “Muốn chạy cùng không?”
Bạch Thu Nhiên không thích tập thể dục lắm, đóa hoa bé nhỏ thuần khiết không nên am hiểu vận động, nếu khỏe mạnh quá thì sao tỏ ra yếu ớt để kích thích tâm lý muốn bảo vệ của các tổng tài được?
Nhưng Bạch Thu Nhiên vô cùng tò mò, lần đầu tiên trong đời được sống chung với người yêu, cảm giác mới lạ còn rất mạnh, cô muốn thử tất cả những việc mà các cặp đôi khác làm với nhau, cho nên tuy cô ghét chạy bộ nhưng nghĩ đây là lần đầu tiên chạy bộ buổi sáng cùng bạn trai tổng tài, Bạch Thu Nhiên không muốn từ chối, nằm trên giường suy nghĩ hai giây rồi quyết đoán vén chăn bò dậy: “Vâng.”
Mười lăm phút sau, Bạch Thu Nhiên mặc quần áo thoải mái, cột tóc đuôi ngựa, phấn chấn đi theo bạn trai tổng tài xuống sân vận động ở dưới lầu để chạy bộ. Cô không thích vận động nên không có quần áo chuyên nghiệp như bạn trai tổng tài, nhưng cô cũng có quần áo và giày thể thao thoải mái, hồi thứ bảy về nhà dọn dẹp đã tiện tay mang theo, nhờ vậy vẫn có thể mặc quần áo của mình để chạy bộ, nhưng nói sao cũng không thể so với Diệp Chi Châu, nhìn vào là biết cô chỉ “theo hầu thái tử chạy bộ”.
Có điều Bạch Thu Nhiên không phải tập thể dục thật, cô chỉ theo bạn trai tổng tài để trải nghiệm cuộc sống thôi nên không thèm quan tâm cái nhìn của người khác.
Hoàn cảnh ở khu dân cư cao cấp rất tốt, xanh hóa và hạ tầng không làm thất vọng với giá nhà, trong khu dân cư chẳng những có sân vận động mà còn có hồ nhân tạo. Bạch Thu Nhiên vừa chạy chưa được bao lâu thì thấy phía bên kia hồ có cô gái dắt chú chó Alaska chậm rãi tản bộ. Chú chó rất to, lông mềm như nhung, đáng yêu muốn xỉu. Sắp bước vào cuộc sống hạnh phúc sau khi cưới không còn lo cơm áo gạo tiền, Bạch Thu Nhiên hơi “no ấm thì nghĩ tới chuyện dâm dục”, cô hâm mộ nhìn chú chó kia rồi mặc sức tưởng tượng cuộc sống của mình: “A Châu, chúng ta nuôi chó đi, sáng sáng dắt nó chạy bộ cùng chúng mình, đáng yêu lắm đó.”
Diệp Chi Châu đang phối hợp với tốc độ chạy chậm rì của cô, mỉm cười: “Em thích là được.”
Bạch Thu Nhiên tiếp tục tưởng tượng: “Cơ mà em thích Samoyed hơn Alaska, dễ thương kinh khủng, lông trắng muốt, chắc dễ cạo lắm.”
Diệp Chi Châu tiếp tục mỉm cười thần bí, không gia nhập vào sự tưởng tượng của cô.
Sau đó, không có sau đó.
Chạy chưa tới nửa tiếng, Bạch Thu Nhiên mệt như chó, há miệng thở dốc, bây giờ cô đã không muốn nuôi chó chút nào nữa, mới chạy chút xíu đã mệt chết người, cô đã tưởng tượng ra hằng ngày dắt chó là chuyện hao tốn thể lực cỡ nào.
Bạch Thu Nhiên hơi hối hận, nếu ven đường mà có giường thì chắc chắn cô sẽ leo lên nằm ngủ tới chết, nhưng sếp Diệp rất chú ý tới việc tập thể dụng, không thả cô về ngay, cũng không cho cô ngồi nghỉ. Anh lôi Bạch Thu Nhiên chạy thêm vài phút rồi mới tha cho cô trong lời cầu xin của cô, nhưng bắt cô giãn cơ thêm mười phút rồi mới thả cô về.
Thật ra sau khi giãn cơ xong, Bạch Thu Nhiên không còn mệt đến chết đi sống lại nữa, cũng đã hơi phấn chấn trở lại, nhưng tâm trạng vẫn không cân bằng, cảm giác mình cứ bị lừa dối, cố tình õng ẹo dựa vào người Diệp Chi Châu: “Mỏi chân quá à, đi không nổi luôn á.”
Diệp Chi Châu không lật tẩy mà ôm cô: “Anh đỡ em về.”
“Không được.” Trên gương mặt yếu đuối của Bạch Thu Nhiên toát ra kẻ kiên cường, “Anh chạy lâu mà, chắc mệt lắm, sao để anh đỡ em được, em có bò thì cũng phải tự bò về.”
Cô nói quá đáng thương, Diệp Chi Châu không dông dài nữa mà ngồi xuống ra hiệu cho cô leo lên lưng.
Tuy chạy hơn bốn mươi phút nhưng thoạt trông anh vẫn rất khỏe, chẳng có chút mệt mỏi nào, chủ yếu là vì mang theo “cục nợ” làm anh chạy ít hơn thường ngày hai mươi phút, hơn nữa cường độ cũng giảm mạnh nên chạy xong chỉ đổ ít mồ hôi chứ cũng chẳng thở gấp, do đó cõng cô rất nhẹ nhàng.
Trong mắt Bạch thu Nhiên, đây là biểu hiện của việc bạn trai tổng tài si mê cô. Miệng thì nói không cần nhưng cơ thể rất thành thực, nằm lên lưng anh, quen tay quen chân vòng hai tay qua cô anh.
Cô nghĩ mình cao 1m63 nhưng nặng chưa tới 45kg cũng tính đã gầy lắm rồi, nếu bạn trai tổng tài cõng không nổi thì kỳ cục quá, dẫu sao hội tổng tài thường được miêu tả là một đêm bảy lần, nếu chút sức lực cõng cô mà bạn trai tổng tài nhà cô còn không có thì nhỡ sau này bị “lật xe” thì sao, có khi còn biến thành tội đồ của hội tổng tài ấy chứ.
Cũng may sự tình mà cô lo lắng không xảy ra, bạn trai tổng tài nhẹ nhàng cõng cô tới thang máy, bước vô thang máy cũng không để cô xuống mà cứ cõng cô trên lưng hệt như Trư Bát Giới cõng vợ về nhà. Lên tới nhà, cô giúp việc đang nấu bữa sáng nghe thấy tiếng thì đi ra mở cửa, nhìn thấy cảnh này thì đỏ bản mặt già, la “Ôi chao” rồi tránh vào phòng bếp.
Bạch Thu Nhiên hết sức ngơ ngác, chẳng lẽ cô hành động không hợp với hình tượng nên báo ứng tới, để cô giúp việc “giám sát” bắt gặp màn này?
Ông trời không muốn cô sống yên ổn thật mà QAQ