“Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao không?”
Long Soái hỏi.
Lời này vừa nói ra.
Trên mặt Dược Tư Mạc, Triệu Vô Cực và những người khác đều lộ ra thần sắc phức tạp.
Ngay cả Trần Bắc Huyền, Trần Thiên Hủ và những người nhà họ Trần cũng khó tin nhìn Lâm Phong, hiển nhiên bọn họ đều biết đến cái tên Hoa Vân Phi...
“Mấy ông hiểu lầm rồi, tôi không giết Hoa Vân Phil”
Lâm Phong cau mày nói.
“Cậu vừa đi thì Hoa Vân Phi đã chết! Không phải cậu thì là ai đây?”
Long Soái trừng mắt nhìn Lâm Phong, dường như muốn nhìn ra chút khác thường trên mặt anh, nhưng từ đầu đến cuối, vẻ mặt Lâm Phong cũng chẳng biến hoá gì!
Nói chính xác hơn.
Anh có thể hiện sự thương cảm và tiếc nuối trước cái chết của Hoa Vân Phi..
“Từ trước đến nay, Lâm Phong tôi khi làm việc, chưa bao giờ nói dối! Tôi nói không phải là không phải.”
Anh dừng một chút. Sau đó dời mắt sang Phùng Mục Trần, nói:
“Lục sư huynh, anh biết rõ tính em. Nếu em thật sự giết Hoa Vân Phi, em chắc chắn không phủ nhận!”
“Sư đệ, con người ai cũng sẽ thay đổi!" Phùng Mục Trần đáp.
Lâm Phong sững sờ, dường như không ngờ Lục sư huynh lại nói ra lời như vậy...
“Lâm Phong, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, trước tiên cậu cứ theo chúng tôi về. Tro cốt của Vân Phi vẫn đang được kiểm tra, chỉ cần xuất hiện
chứng cứ cho thấy cậu không liên can, tôi sẽ lập tức thả ngươi!”
“Chuyện này không thực tế lắm, tôi còn rất nhiều việc phải làm, không thể bị nhốt một chỗ.”
Lâm Phong lắc đầu nói.
Long Soái nghe vậy ánh mắt hơi dao động.
Ông ấy đã nói ôn hòa như vậy rồi.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Trước tiên đưa về điều tra! Nếu không liên quan đến, sẽ lập tức phóng thích! Lâm Phong hoàn toàn không có lý do từ chối!
Mà ngay lúc này.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh Phùng Mục Trần lạnh lùng nói:
“Long Soái, nói nhiều với nó làm gì? Tự cho mình là đúng, ngang ngược hung hăng, tưởng ở Đại Hạ này mình vô địch hay sao? Để tôi bắt nó!”
Người đàn ông trung niên tên là Ngao Bính.
Là Chân Long Chỉ Tử đời đầu khi Đại Hạ vừa được thành lập, thực lực Võ 'Thần hậu kỳ, thường xuyên bế quan tu luyện...
Long Soái biết Lâm Phong rất mạnh, nhất định phải điều động hết nhân lực mạnh nhất, nên mới gọi người này xuất quan!
Mà ngoài Ngao Bính, ông ấy còn gọi thêm năm người nữa! 'Tổng cộng sáu Chân Long Chi Tử đời đầu! Cộng thêm Phùng Mục Trần song tu tiên, võ.
Cùng rất nhiều chiến sĩ quân đội, lực lượng này có thể nói là cực kỳ hùng hậu!!
Nói không ngoa.
Khi Đại Hạ đối mặt với các nước lớn, cũng chưa chắc đã cho lực lượng lợi hại thế này ra mặt!
“Để an toàn, sáu người cùng ra tay đi!”
Long Soái trầm giọng nói.
“Cùng ra tay?”
Ánh mắt Ngao Bính híp lại.
'Tên nhóc này thực sự mạnh đến thế, khiến Long Soái phải kiêng dè như vậy? Mà ngay lúc này.
Phùng Mục Trân đứng ra, chậm rãi nói:
“Không cần đâu, Lâm Phong là sư đệ của tôi, để tôi ra tay đi!”
Long Soái nghe vậy sắc mặt khế biến,
Sau khi trầm ngâm một lát, ông ấy kéo Ngao Bính và những người khác ra sau, đương nhiên đã đồng ý với lời của Phùng Mục Trần.
“Sư đệ, thật không ngờ có ngày chúng ta lại phải đối đầu!” Ánh mắt Phùng Mục Trần bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Thần sắc Lâm Phong phức tạp.
Anh biết hành động này của Lục sư huynh không phải vì Hoa Vân Phi, mà chỉ muốn tìm một lý do để báo thù cho Doãn Diệu mà thôi..
“Anh không phải đối thủ của em.” Lâm Phong nói. “Điều này quan trọng sao?”
Phùng Mục Trần cười ha hả, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, nắm đấm mang theo linh khí hung hăng đánh vào mặt Lâm Phong!
“Bùm!”
Lâm Phong duỗi tay phải ra rất dễ dàng đã chặn được đòn tấn công của Phùng Mục Trần.
Sau đó hơi phất tay, Phùng Mục Trần đã bay ra xa hơn chục mét!
“Cái chết của Hoa Vân Phi không liên quan gì đến tôi! Mấy người đừng có trúng kế của kẻ khác!”
“Mấy ngươi đi đi! Tôi không muốn giết bất kỳ ai trong số mấy ngươi!”
Lâm Phong trầm giọng nói.
Ngay cả khi đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, anh vẫn bình tĩnh như thường...
Nhưng ngay lúc này. Phùng Mục Trần lại lao đến, hai mắt đỏ ngầu nói:
“Lâm Phong, cậu là cái thá gì? Luôn tự cho mình là đúng, muốn làm gì thì làm! Bất kỳ ai cũng không thể trái ý cậu sao!”
“Hôm nay có bản lĩnh, cậu cũng giết tôi đi!!”