Tiểu Luyến Luyến hình như rất buồn ngủ, trong tay cầm đùi gà vừa gặm vừa ngủ, được Lâm Phong bế đi…
Khi Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến đến, ánh mắt của những người ở đó đều đổ dồn qua.
Đây là đâu?
Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, đi qua bên kia thêm một chút nữa chính là nước Nam Dương!
Đột nhiên có một thanh niên bế theo một cô bé đang buồn ngủ, khó tránh khỏi việc mọi người có suy nghĩ…
Adv
“Người anh em này, cậu từ đâu tới?”
Nguyễn Hồng Minh tươi cười hỏi.
Hiển nhiên đã coi Lâm Phong như một tay buôn lậu!
Lâm Phong không đáp lời, mà lay con gái đang ngủ, nói:
Adv
“Tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa, ở đây sao?”
“A… Hình như là vậy.”
Tiểu Luyến Luyến dụi con mắt, gặm đùi gà theo bản năng, mơ màng nói.
“Chẳng đáng tin cậy chút nào, cái câu hình như là vậy này con nói với ba hơn mười lần rồi! Tự dưng bắt ba đào rỗng hơn mười ngọn núi!”
Lâm Phong cạn lời.
“Lần này đúng!”
“Nhưng câu này con cũng nói hơn mười lần rồi!”
“À.”
…
“Dám không nhìn tôi?”
Nguyễn Hồng Minh lạnh mặt, lập tức quay sang ra hiệu cho đám đàn em.
Vù vù!
Đám người mặc đồ đen lập tức hiểu ý, tấn công Lâm Phong.
Lâm Phong nhíu mày, liếc nhìn bọn họ.
Đùng đùng!
Một làn sương máu đột nhiên xuất hiện, nhuộm đỏ cả núi…
Nhìn thấy vậy, Tiểu Luyến Luyến lập tức tỉnh táo lại, hô lên một câu:
“Ui! Cha đẹp trai quá đi!”
“Nói linh tinh gì đấy!”
Lâm Phong vỗ đầu con gái một cái, sau đó nhìn Nguyễn Hồng Minh nói:
“Được rồi, vừa nãy ông hỏi cái gì thế, có thể hỏi lại lần nữa không? Tôi không nghe rõ!”
“Rốt cuộc là cậu…”
Cạch!
Nguyễn Hồng Minh vừa định mở miệng thì đã bị Lâm Phong cách không túm về.
“Ông có phải người Đại Hạ không?”
“Tôi…”
Rắc rắc!
Lâm Phong dùng sức một chút, bẻ gãy luôn cổ Nguyễn Hồng Minh.