Sáu giờ rưỡi.
Trong bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn hàng đầu thủ đô đã kín chỗ ngồi.
Các võ giả của thế lực lớn ở thủ đô đều yên lặng ngồi tại chỗ của mình, chăm chú nhìn Lâm Phong, Phùng Mục Trần và Doãn Diệu đang đi từ ngoài cửa vào.
Đương nhiên, hầu hết ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lâm Phong.
Gần đây người này rất nổi tiếng, là lực lượng mới xuất hiện thực sự khiến người ta tò mò!
Adv
Tất cả mọi người không hiểu vì sao trong Đại Hạ lại đột nhiên xuất hiện một yêu nghiệt như thế.
Khi bọn họ đang quan sát Lâm Phong thì chuyện phát sinh ở bên ngoài cũng truyền vào tai bọn họ, khiến con ngươi bọn họ đều co lại, trong lòng cực kì khiếp sợ!
Tiệc tối nay là tiệc chiêu đãi do Long soái quân bộ tự tay tổ chức nhưng Lâm Phong vẫn dám giết người ngay ngoài cửa, bắt người nhà họ Chu quỳ xin lỗi?
“Lâm Phong, cuối cùng cậu cũng tới!”
Adv
Lúc này, Bộ trưởng bộ chấp pháp Tư Đồ Vân Tiêu tiến lên đón, cười chào hỏi.
“Lần đầu gặp mặt, mong bộ trưởng chỉ bảo nhiều hơn.”
Trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười hiếm hoi.
Trên đường tới đây, lục sư huynh dã giới thiệu cho anh vài người phe mình.
Tư Đồ Vân Tiêu là một trong số đó, còn Triệu Vô Cực, Hoàn Mi Đạo Nhân đều là cấp dưới của ông ấy.
“Ha ha, chỉ bảo thì không dám nhận, nhưng giao lưu một chút thì có thể.”
Tư Đồ Vân Tiêu không ngờ Lâm Phong sẽ khách khí với mình như vậy, không khỏi vui vẻ ra mặt.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông ấy và Lâm Phong gặp mặt, trong lời đồn, Lâm Phong là người rất kiêu ngạo…
“Lâm Phong, mời cậu lên đây trước.”
Lúc này, một ông già trên lễ đài cất giọng hiền hòa.
Đây chính là Long soái!
Ông ấy cao chừng hơn mét bảy, mét tám, đứng trên lễ đài như một cây cột bê tông, dáng người cao lớn cường tráng, rõ ràng là một lão già tóc hoa râm nhưng mang lại cảm giác cực kì bất khuất!
“Lâm Phong, tối nay là của cậu, tôi không quấy rầy nữa! Lát nữa buổi lễ kết thúc, cậu tới chỗ tôi, chúng ta tâm sự một chút.”
Tư Đồ Vân Tiêu cười nói một câu, sau đó dẫn Phùng Mục Trần và Doãn Diệu ngồi xuống bàn đầu.
Trên cơ bản ở đó đều là các nhân vật lớn trong nước!
Mỗi một người đều có vẻ không tầm thường, mắt sáng như đuốc, thực lực sâu không lường được.
Lâm Phong không suy nghĩ nhiều, sải bước thật dài mấy chục thước, nháy mắt đã đi lên lễ đài, đứng bên cạnh Long soái.
Chiêu thức đó đủ để khiến các cường giả có mặt phải nheo mắt lại, vẻ mặt thoáng qua chút kinh sợ.
…
Trên lễ đài, Long soái đánh giá Lâm Phong bên cạnh mình, trong mắt lóe ra ánh sáng.
Đúng là một thanh niên điềm đạm, không hề tầm thường!
Quả là danh bất hư truyền.
Một thanh niên có thể để lại ấn tượng như thế này với ông ấy cũng mới chỉ có mấy người được điều động nội bộ làm Chân Long Chi Tử!
“Lâm Phong, coi như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Long soái mỉm cười nói.
“Mọi việc có lần đầu thì cũng có lần thứ hai.”
Đối với vị đại lão này của quân đội, Lâm Phong cũng tôn trọng.
“Cậu nói không sai, vạn sự khởi đầu nan, từ tối hôm nay hẳn là chúng ta sẽ thường xuyên qua lại! Tôi rất mong chờ có thể trở thành anh em kết nghĩa với cậu, cùng nhau cống hiến vì quốc gia!” Long soái nói.
Lâm Phong nghe xong không đáp.