Lâm Phong đi xuống dưới lầu, từ xa đã thấy một chiếc Hồng Kỳ L5 đỗ trước cửa khách sạn.
Lục sư huynh Phùng Mục Trần đang đứng cạnh xe, thấy Lâm Phong xuất hiện lập tức vẫy tay.
Lâm Phong đi tới.
“Tiểu sư đệ, Diệu Diệu đâu?” Phùng Mục Trần cười hỏi.
“Lục sư huynh, anh rất thích Doãn Diệu đó à?” Lâm Phong hỏi.
Phùng Mục Trần nghe xong nhíu mày, dường như không ngờ Lâm Phong sẽ hỏi như thế. Anh ta nghĩ một lúc mới nói:
Adv
“Cho là thế đi, sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Cô ta vừa nhờ em báo thù.” Lâm Phong trả lời.
Anh không kể chuyện Doãn Diệu muốn hiến thân cho mình ra. Thứ nhất nếu nói chuyện này ra tuy ngoài mặt lục sư huynh sẽ không nói gì, nhưng trong lòng sẽ có khúc mắc. Thứ hai, không cần thiết phải nói, vô nghĩa, không tốt cho cả ba người họ.
Phùng Mục Trần đổi sắc mặt, lập tức mở miệng nói.
Adv
“Tiểu sư đệ, chuyện này anh sẽ xử lý, cũng nghĩ xong kế hoạch rồi, cậu đừng nhúng tay!”
Lâm Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đúng lúc này, Doãn Diệu cũng đi tới, cô ta nhìn hai người, không nói gì cả mà vào thẳng trong xe.
Phùng Mục Trần thấy vậy cũng đoán được, khẽ thở dài một tiếng nói:
“Tiểu sư đệ chúng ta đến khách sạn trước đi! Dù thế nào thì bữa tiệc tối đêm nay mới là quan trọng nhất.”
“Vâng.”
Dứt lời, ba người vội vã lái xe đến khách sạn hạng nhất trong thủ đô.
…
Cùng lúc đó, sắc trời dần tối lại.
Ngoài cửa khách sạn hạng nhất của thủ đô, đủ kiểu xe sang xuất hiện, người từ trên xe bước xuống không ai không phải nhân vật lớn của thủ đô!
Có người đứng đầu các thế lực, có nhiều gia chủ, cậu ấm cô chiêu…
Có thể nói, tùy tiện xướng tên một người trong số này thôi cũng là một tồn tại đáng gờm!
Chính là những nhân vật chỉ cần dậm chân một cái là đủ khiến toàn bộ thủ đô rung chuyển!
Nếu đặt họ ở Kim Lăng, Kinh Hàng hay Vân Xuyên, họ thậm chí còn đủ để càn quét tất cả, không gì địch nổi!
Mà bây giờ đám người này lại giống như một đàn kiến, nối đuôi nhau đi vào khách sạn hàng đầu thủ đô.
Trên mặt họ có đủ loại tâm trạng.
Có vui vẻ, có nghiêm túc, còn có chút nghi hoặc không giải thích được…
Chủ yếu là do sự kiện hôm qua ảnh hưởng tới họ quá nhiều!
Tổ trưởng tổ thủ vệ bị giết, đây là việc từ xưa tới nay chưa từng có!
Mà khi mọi người cho rằng bên trên sẽ xử phạt thật nặng, thậm chí sử dụng lực lượng của quân đội, không tiếc giá nào để bắt bằng được Lâm Phong thì bên trên gửi thư mời xuống, tặng danh hiệu Quốc sĩ, còn muốn tổ chức tiệc chiêu đãi cho anh!
Có ai mà không khiếp sợ chứ?
Quốc sĩ ba mươi tuổi?
Ngoại trừ Hoa Vân Phi có chỉ số thông minh cực kì cao ra, chỉ còn mỗi Lâm Phong!
…
Lúc này, ngoài cửa khách sạn, có một đám cậu ấm cô chiêu của thủ đô đang tụ lại một chỗ, bọn họ bàn luận về Lâm Phong!
Đối với tính toán của các trưởng bối trong tộc, bọn họ không rõ lắm, bọn họ chỉ tò mò vì sao lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên như thế?
“Anh Chu, anh từng gặp Lâm Phong này chưa? Có phải rất lợi hại không? Nghe nói cậu ta có thể xé nát Võ Thánh, có phải không?”
“Xé nát Võ Thánh? Nói đơn giản quá nhỉ, tổ trưởng Hạ của tổ thủ vệ là Võ Thánh đỉnh phong, Lâm Phong giết nổi sao?”
“Cậu Chu, cậu có cái nhìn thế nào về buổi tiệc hôm nay? Trên đường tới đây tôi còn hỏi ba tôi, nhưng mà cái ông già đó chẳng chịu nói gì, tức chết tôi!”
Một đám con ông cháu cha vây quanh một thanh niên áo đen, nói chuyện ầm ĩ.