“Anh… trước kia anh đã cứu tôi nên tôi sẽ không mặc kệ anh!”
Gương mặt Trương Lỵ ửng hồng, nhanh chóng cởi sạch quần áo bên ngoài, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Lâm Phong nhìn thoáng qua Trương Lỵ, trong vẻ thống khổ thoáng qua chút phức tạp.
Nếu như thật sự hấp thu nguyên âm của Trương Lỵ thì sau đó mình nên làm gì?
Với tính cách của anh thì không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được…
Adv
Mắt thấy Trương Lỵ bắt đầu cởi nội y, mà đúng lúc này Lâm Phong lại nhìn thấy khối ngọc bội trên ngực Trương Lỵ, nó đang tỏa ra khí lạnh.
Lâm Phong nghĩ tới cái gì, ánh mắt vui vẻ, gian nan nói:
“Đừng cởi, đưa… đưa ngọc bội của cô cho tôi.”
Tuy Trương Lỵ không hiểu vì sao Lâm Phong lại nói thế, nhưng vẫn vội vàng đặt ngọc bội vào tay Lâm Phong.
Adv
Lâm Phong nắm chặt ngọc bội, lập tức vận chuyển tâm pháp hấp thụ hàn khí bên trong.
Một luồng hàn khí chảy mạnh vào cơ thể, thân thể nóng rực của anh cũng dần khôi phục lại!
Hấp thu chừng một phút sau, ngọc bội vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Phong lại chậm rãi mở hai mắt, thở dài một hơi!
Mặc dù bây giờ dương khí trong cơ thể còn tương đối nặng nhưng đã áp chế xuống được, sau này về nhà tìm Y Nặc mấy lần để điều hòa là xong!
“Anh Lâm, anh… không sao chứ?”
Trương Lỵ lo lắng hỏi, hồn nhiên quên mất bây giờ mình chỉ đang mặc nội y.
“Ít nhiều cũng nhờ hàn ngọc này của cô tôi mới có thể ngăn chặn khí tức dương tính đang tán loạn trong cơ thể.” Lâm Phong nói.
“Vậy là tốt rồi, anh làm tôi sợ muốn chết.”
Trương Lỵ nghe xong, vỗ vỗ bộ ngực cao ngất, thở dài một hơi.
Lâm Phong liếc nhìn Trương Lỵ, thấy cô ta đúng là một cô gái đáng yêu, trên nội y vẫn còn thêu một con pikachu màu vàng…
Trương Lỵ để ý tới sắc mặt Lâm Phong, lập tức phản ứng lại, gương mặt đỏ bừng, vội vàng mặc quần áo vào…
Sau khi mặc xong, cô ta cúi đầu không dám nhìn Lâm Phong.
Hai tay không biết để ở đâu, không ngừng xoắn vào nhau, xấu hổ vô cùng, hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.
Dù sao mình cũng là một cô gái còn trong trắng. Đây là lần đầu tiên cô ta mặc như vậy trước mặt một người đàn ông…
Lâm Phong lại không suy nghĩ nhiều. Anh và Trần Y Nặc ở cạnh nhau lâu như thế, còn cái gì chưa thấy nữa đâu?
Cũng qua cái tuổi xấu hổ rồi…
“Lần này rất cảm ơn cô, còn khối hàn ngọc kia, tôi sẽ tìm cách hoàn trả.”
Lâm Phong nói.
Có một loại đá bị chôn sâu dưới sông băng cả vạn năm, hấp thụ khí lạnh vô hạn, lâu ngày sẽ hình thành một loại đá tính lạnh, mà khi tảng đá đó được mở ra, bên trong sẽ có một viên tim đá trong suốt không tì vết!
Đó chính là hàn ngọc!
Hàn ngọc có tác dụng dưỡng âm, dưỡng da, thứ này rất hiếm gặp, cũng rất quý giá, anh không ngờ trên người Trương Lỵ lại có.
“Anh Lâm, lúc trước anh cứu tôi, giờ tôi cứu anh là phải mà! Còn khối ngọc bội kia hóa ra là hàn ngọc à, trước kia tôi còn không biết nó là gì!”
Trương Lỵ lắc đầu nói.
“Vậy cô lấy nó từ đâu?” Lâm Phong hỏi.
“Là bà nội cho tôi, bảo tôi đeo trên người.” Trương Lỵ cười nói.
Lâm Phong gật đầu, không hỏi nhiều.
Anh biết Trương Lỵ là người ở thủ đô, mà anh trai cô ta là người nổi bật trong số những người được chọn, cho nên Trương Lỵ chính là một tiểu thư danh giá, sở hữu hàn ngọc cũng không có gì lạ.