Mặt Chu Côn trắng bệch.
“Phụt!”
Hắn hộc ra một búng máu lớn vì sốc quá độ, sau đó ngửa mặt lên trời căm uất nói:
“Chu Côn tôi không còn mặt mũi đâu mà đối diện với tổ quốc nữa!”
“Anh Côn!”
Adv
“Anh Chu!”
Đám người Tiền Minh, Đường Tam Thái lần lượt lên tiếng với giọng điệu bi phẫn, trông ai cũng cô đơn và não nề.
Thua rồi!
Thua thật rồi!
Adv
Thua một cách triệt để!
Thua mà không còn cơ hội nào để lội ngược dòng!
“Thôi được rồi! Mau xử hết lũ châu chấu này đi rồi tiếp tục bữa tiệc của chúng ta!”
Ngô Thiên Long hờ hững phất tay.
Đám người Chu Côn chỉ là một việc nhỏ xen vào giữa thôi, việc quan trọng nhất đêm nay là chiêu đãi cô Maria!
“Rõ!”
Đám cao thủ Đảo Long tính cả Trịnh Đại Hải và Chu Lỵ đằng đằng sát khí bao vây Chu Côn và Tiền Minh.
Khi thấy hai người sắp phải bỏ mạng lại tại đây, lúc này cửa đại sảnh diễn ra tiệc đột nhiên được mở ra từ bên ngoài.
Ngay sau đó, một nhân viên bảo vệ xông vào với sắc mặt trắng bệch, hắn ta cứ như đang rất sợ hãi, nói cũng không được mạch lạc:
“Không ổn, không ổn rồi!”
“Không ổn cái gì? Một bữa tiệc quan trọng thế này mà cậu đang làm gì thế hả?”
Lão gia chủ nhà họ Lư đứng dậy, lạnh lùng quát.
Nghe vậy bảo vệ định trả lời, nhưng đúng lúc này có một tiếng “bùm” vang lên, sau đó hắn ta đã nổ thành một đống sương máu…
“Rào rào rào!”
Máu tươi bắn tung toé ra xung quanh rồi hắt lên đầu mấy người đứng gần đó, trông họ vô cùng nhếch nhác!
Tiếp đến.
Một thanh niên mặc áo trắng, vóc dáng cao ráo ung dung bước vào.
Thanh niên vừa đi vừa thản nhiên nói:
“Nhân viên bảo vệ cũng nhiều đấy nhỉ, cho tôi giết từng người một đến giờ luôn…”
Cảnh tượng đột ngột này khiến cho tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.
Là cậu ấy!
Là cậu Lâm!
Vẻ kích động hiện lên trên mặt Đường Tam Thái.
Ông ta biết Lâm Phong có thực lực rất mạnh, có lẽ chuyện này sẽ có bước ngoặt!
Đám người Chu Côn và Tiền Minh nhìn qua Lâm Phong, nét mặt vừa áy náy lại vừa phức tạp…
Ban đầu họ còn tưởng là Lâm Phong phản bội họ, vậy nên đã ác ý phỏng đoán về anh…
Kết quả bây giờ Lâm Phong lại không màng nguy hiểm, một thân một mình tới cứu bọn họ…
Lúc này Fujii Ichiro bước tới gần Ngô Thiên Long, nói nhỏ điều gì đó.
Nghe xong, Ngô Thiên Long hơi nhếch môi nhìn về phía Lâm Phong, mỉm cười nói:
“Hoá ra cậu là Lâm Phong! Quả nhiên có chút thực lực, tôi xếp nhiều người canh gác bên ngoài thế kia mà cậu vẫn có thể xông vào.”