Thấy Phùng Mục Trần đột nhiên xuất hiện, không khí im lặng chốc lát, sau đó Vu lão nói:
“Phùng Mục Trần! Người đứng đầu Thập Vạn Đại Sơn, Chân Long Chi Tử được điều động nội bộ, thực lực đúng là kinh người! Chỉ là bằng cậu và Lâm Phong còn chưa đủ!”
“Bớt nói nhảm, đánh thì đánh, tôi theo! Mới Võ Thánh đã nghĩ mình vô địch rồi à?”
Phùng Mục Trần cười lạnh, đi tới cạnh Lâm Phong, nói.
Lâm Phong nhìn Phùng Mục Trần, không nói gì.
Adv
Tuy rằng anh không cần lục sư huynh hỗ trợ, nhưng thời khắc mấu chốt lục sư huynh ra tay trợ giúp, vẫn khiến anh cảm thấy ấm áp!
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Vu tộc các người khinh người của Khương Ngôn Khê tôi đúng không?”
Nhị sư tỷ Khương Ngôn Khê tới!
Adv
Cô ta hóa thành một luồng sáng, vụt một cái đã đứng bên cạnh Lâm Phong.
Hôm nay nhị sư tỷ không mặc Hán phục, mà mặc một bộ đồ hiện đại nóng bỏng. Áo trắng ôm sát lấy người, thắt lưng nhỏ nhắn, quần short màu lam nhạt bên dưới ôm lấy cặp chân ngọc ngà, phối hợp với gương mặt tinh xảo của cô ta, khiến vài người đàn ông đã phải nhìn tới ngây người!
Trần Y Nặc, Trương Lỵ và Trần Y Thủy đều lộ vẻ mặt phức tạp.
Bọn họ ao ước mình được đứng cạnh Lâm Phong, kề vai chiến đấu, nhưng có vài chuyện không thể ước được!
Ví dụ như võ đạo!
Không có thiên phú, dù tu luyện khắc khổ cũng không thành cường giả được.
Khương Ngôn Khê đáp xuống đất, đôi mắt đẹp liếc nhìn Lâm Phong, hỏi:
“Không sao chứ?”
“Nếu chị đến muộn một chút thì tôi đã giết sạch bọn họ rồi.” Lâm Phong đáp lời.
Khương Ngôn Khê nghe xong bĩu môi, không nói gì thêm.
Đêm hôm đó đánh với tiểu sư đệ một trận hết sức, cô ta đã biết tiểu sư đệ mạnh cỡ nào, dù sao thì đến cô ta cũng không chống lại được.
“Sao mọi người tới đây?” Lâm Phong tò mò hỏi.
“Không lâu trước đây đại sư huynh truyền lời cho chị, là tin tức về sư phụ nên chị tới tìm cậu, ai ngờ lại thấy cậu bị người của Vu tộc bắt nạt.” Khương Ngôn Khê đáp.
Lâm Phong nghe xong, trong lòng chấn động, muốn hỏi thêm nhưng nhị sư tỷ đã dời mắt đi.
“Vu Ti Mệnh, ai cho ông lá gan đến gây phiền phức cho sư đệ tôi?” Khương Ngôn Khê lạnh lùng nói.
“Vu tộc càng ngày càng phách lối, vì không có đại sư huynh ở đây, không thì anh ấy đã một mình đến lật tung Vu tộc lên rồi!”
Phùng Mục Trần cười lạnh.
Vu Ti Mệnh nghe hai người nói, gương mặt u ám.
Nếu như chỉ một mình Lâm Phong thì bọn họ có thể đối phó, nhưng thêm Phùng Mục Trần và Khương Ngôn Khê, thì khác!
Hai người kia không thua kém Lâm Phong là bao, thực lực đều rất kinh khủng!
Hơn nữa, đại sư huynh trong miệng Phùng Mục Trần…
Chính là tồn tại khiến Chưởng giáo Đạo môn, Phật Đà Phật môn và Kiếm Thánh của Thục Sơn cũng phải mặc cảm, nếu người đó chạy tới Vu tộc của họ thật thì hậu quả khó mà tưởng tượng!
Nghĩ tới đây, Vu Ti Mệnh đột nhiên quay lại tát Tôn Kiến Văn sau lưng một cái. Tôn Kiến Văn không hiểu vì sao, nên không phản ứng kịp, bị vỗ một cái lên đầu.
“Ầm!”
Tôn Kiến Văn phun máu, vẻ mặt khó tin nhìn Vu lão, khó nhọc nói:
“Vì… vì sao?”
“Cậu đắc tội với người không nên động vào, đừng trách tôi.”
Vu Ti Mệnh bình tĩnh nói.