“Tôi cứ quá đáng thì ông làm gì được?”
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, chợt chột lấy cổ Hàn Nhất Kiếm.
“Hừ.”
Hàn Nhất Kiếm hừ lạnh, dưới chân nhúc nhích, người nhẹ như chim, uyển chuyển như du long, dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của Lâm Phong.
Lát sau, ông ta đã xuất hiện cách Lâm Phong chừng mười mét, dùng dáng vẻ bề trên để dạy dỗ:
Adv
“Thanh niên mà nóng nảy như thế thì không hay, tốc độ quá chậm, lực lại quá yếu!”
Nhìn thấy vậy, đám người Ngô Cuồng đều mừng như điên!
Thầm nghĩ Môn chủ đúng là Môn chủ!
Cuối cùng cũng phá được lời nguyền một chiêu của Lâm Phong rồi!
Adv
Còn đám người Dược Trần thì lại cực kì nặng nề.
Rõ ràng, đã nhiều năm rồi, thực lực của Hàn Nhất Kiếm đã được thăng lên rất nhiều, bây giờ sâu không lường được, khó mà nhìn ra!
“Lâm Phong, ông ta vừa sử dụng Thất Tinh Kiếm Bộ của Thanh Thành Kiếm Phái, phương pháp này có tốc độ rất cao, còn ngưng tụ được kiếm thế! Trong vòng bảy bước có thể bộc phát ra chiến lực cực hạn.”
Trần Bắc Huyền nhắc nhở.
“Cũng có chút kiến thức đấy, năm đó ở Thục Sơn cũng học được không ít nhỉ, vẫn biết được tuyệt học Thất Tinh Kiếm Bộ của môn phái tôi!”
Hàn Nhất Kiếm hứng thú nhìn Trần Bắc Huyền một cái rồi lại nhìn Lâm Phong, lạnh nhạt nói:
“Lâm Phong, đúng là cậu rất mạnh, ngay cả tôi cũng không nhìn ra được. Nhưng… nếu thật sự muốn đánh nhau, tôi nắm chắc chín phần! Cậu chắc chắn mình còn muốn đánh sao?”
“Tôi tiện tay túm một cái mà ông cũng khoe mẽ quá nhỉ.”
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, cả người lập tức biến mất tại chỗ.
Một giây sau, anh đã ở trước mặt Hàn Nhất Kiếm, vẫn đưa tay phải ra chộp lấy cổ ông ta.
“Hết bản lĩnh rồi à? Chỉ biết túm cổ người ta, cũng không sợ người ta cười rụng răng!”
Hàn Nhất Kiếm cười lạnh một tiếng, dưới chân đạp một cái, cả người lao thẳng về phía sau.
“Vù!”
Tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng Lâm Phong còn nhanh hơn, giống như một tia sét vậy!
Mắt thấy Lâm Phong thực sự sắp bắt được cổ mình, Hàn Nhất Kiếm mới nghiêm túc lại.
Thực ra không phải ban nãy ông ta ngu nên mới nói mấy câu phách lối như thế, mà là cố tình nói!
Mục đích là để chọc giận Lâm Phong.
Nếu tâm trạng của một võ giả bất ổn thì sẽ để lộ khí tức của bản thân, một khi để lộ ra ông ta có thể biết được hiện tại tu vi của Lâm Phong đang ở đâu!
Nếu thấp hơn ông ta, đương nhiên sẽ trở mặt, giết Lâm Phong ngay tại chỗ, dù sao Thanh Thành Kiếm Phái cũng không phải nơi con chó con mèo có thể nhờn mặt!
Còn nếu Lâm Phong cũng ngang bằng mình, thậm chí còn mạnh hơn thì ông ta sẽ chọn nhịn, chịu nhận lỗi!
Nhưng không ngờ tới bây giờ ông ta vẫn không nhìn ra tu vi của Lâm Phong!
Tốc độ của Lâm Phong rõ ràng đã tới giới hạn, nhưng vì sao không lộ ra chút khí tức nào?
Điều này mang lại cảm giác Lâm Phong chỉ dựa vào cơ thể đã đạt tới tốc độ này, nhưng hiển nhiên là không có khả năng!
“Thất Tinh Kiếm Bộ!”
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Nhất Kiếm quát to một tiếng, lại sử dụng Thất Tinh Kiếm Bộ, muốn né công kích từ.
Nhưng lúc này, ông ta phát hiện tốc độ của Lâm Phong đã nhanh hơn nhiều, nhanh hơn cả chiêu thức của ông ta, gần như vượt qua tốc độ phản ứng của não bộ.
Giây sau, Lâm Phong đã túm lấy cổ Hàn Nhất Kiếm, nhấc ông ta lên.
Gương mặt ông ta đỏ bừng, giãy dụa kịch liệt nhưng bất kể ra sao cũng đều không có tác dụng…