“Chút tài mọn, xem cây thương như rồng đây!”
Trần Tử Ngang cười lạnh một tiếng, trường thương bắn ra, thương hóa thành một con ngân long, đâm thẳng lên bàn tay to của Lâm Phong.
“Ầm ầm!”
Trước mắt bao người, bàn tay to của Lâm Phong và ngân long đâm vào nhau, phát ra từng tiếng vang ầm trời. .
“Đùng!”
Adv
Một giây sau, bàn tay to dễ dàng đập nát ngân long, không gì cản nổi, đánh luôn Trần Tử Ngang thành thịt vụn.
Vô cùng yên tĩnh…
Mọi người nhìn thấy đều đờ đẫn.
Một cái tát! Vẫn chỉ là một cái tát đã đập chết Thương Vương Trần Tử Ngang, dường như không ai tiếp nổi một chiêu của Lâm Phong…
Adv
“Còn mười phút.”
Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Phong phá vỡ không khí yên tĩnh.
“Nhanh vậy ư, cậu vừa nói còn hai mươi lăm phút!” Một đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái lớn tiếng nói.
“Bụp!”
Một cái tát cả Lâm Phong biến người đó thành sương máu, anh thản nhiên nói:
“Tôi nói còn bao nhiêu thì còn bấy nhiêu, ai tranh luận là chết.”
“Mày…”
Ngô Cuồng tái mặt, cảm thấy trái tim mình lạnh như bị dội nguyên một chậu nước đá từ đầu tới chân ngay giữa mùa đông!
Rốt cuộc Lâm Phong này là ai!
Hiện tại ở giới võ đạo sao lại có thanh niên nào mạnh tới mức này được!
Cho dù là môn chủ của vài tông môn lánh đời cũng không phải đối thủ ư?
“Thái… thái thượng trưởng lão, nếu… nếu không chúng ta đưa linh thạch đi?”
Một cường giả Võ Hồn của Thanh Thành Kiếm Phái run rẩy nói.
Ông ta thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình run tới mức này.
Còn mọi người khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của ông ta, không ai chê cười, bởi vì giờ khắc này nếu đổi lại là bọn họ, có lẽ cũng không khá hơn ông ta là bao.
“Lâm Phong, hai nghìn ba trăm viên linh thạch đúng không? Ta có thể cho mày.” Ngô Cuồng cũng hèn nhát.
“Hiện tại không đủ nữa, thêm tiền, ba nghìn ba trăm viên.” Lâm Phong lạnh lùng nói.
“Mày…”
“Ông muốn tranh luận với tôi à?” Lâm Phong cắt ngang lời Ngô Cuồng.
“Đâu có, tôi chỉ nghĩ con số ba nghìn ba trăm này vừa tròn đẹp, cậu chu đáo quá.”
“Vậy ư? Thế tôi nghĩ con số 6666 cũng đẹp đấy.” Lâm Phong tiếp lời.
Ngô Cuồng nghe vậy, vẻ mặt thay đổi, hận không thể cho mình một cái tát.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo xanh bước nhanh tới, vẻ mặt tươi cười nói:
“Cậu Lâm, làm người nên khoan dung độ lượng, đúng không?”
Lâm Phong nhìn người đó, mắt nheo lại, không nói gì.
Còn đám người Ngô Cuồng thì mừng ra mặt, đều lớn tiếng nói:
“Cung nghênh Môn chủ!”
Không ổn!
Không ngờ lại là Môn chủ Hàn Nhất Kiếm của Thanh Thành Kiếm Phái!
Thấy người tới, Dược Trần, Hoàng Mi Đạo Nhân và Trần Bắc Huyền đều giật mình.