Mà đúng lúc này, Trần Sơn gọi anh lại, nói:
"Lâm Phong, cho dù ngày mai nguy hiểm đến mức nào, nhà họ Trần chúng tôi sẽ luôn kề vai sát cánh với cậu!"
Lâm Phong kinh ngạc nhìn Trần Sơn, dường như không nghĩ rằng Trần Sơn sẽ nói như vậy.
"Không được, các chú quá yếu! Ngày mai vẫn nên đứng bên cạnh quan sát, cháu cũng không muốn đến lúc đó còn phải mất công đi cứu các chú."
Lâm Phong nói xong, anh lập tức quay người đi vào phòng mình.
Trần Sơn ngơ ngác nhìn cửa phòng Lâm Phong, trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại!
Adv
Một hồi lâu sau, ông ấy mới nghiến răng, mắng thầm:
"Móa nó, tên nhóc thối tha này, mới có tí thực lực mà đã ngông cuồng không chịu được! Nhà họ Trần tôi yếu chỗ nào vậy hả?" . Chính chủ, 𝐫ủ bạn đọc ch𝗎ng ( 𝘁𝐫ù m𝘁𝐫𝗎𝙮ện﹒V𝙽 )
"Ba không cảm thấy anh rể rất ngầu sao?"
Trần Y Thủy lại lau nước mắt trên mặt, nói với vẻ sùng bái.
Adv
"Cái gì cũng không biết, chỉ biết ra vẻ là giỏi! Ra vẻ trước mặt người ngoài thì thôi đi, còn ra vẻ trước mặt ba!"
"Ba rất hi vọng có một ngày sẽ xuất hiện một thiên tài nào đó vả mặt anh rể con! Cho cậu ta biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!"
Trần Sơn tức giận nói.
Mà đúng lúc này.
"Keng."
Một thanh trường kiếm bắn ra từ phòng Lâm Phong, cuối cùng lơ lửng cách ấn đường Trần Sơn mười centimet.
Trần Sơn lập tức im lặng, trán túa đầy mồ hôi lạnh, lớn tiếng nói:
"Tên nhóc thối tha, tôi chỉ mới tiện miệng mắng cậu vài câu mà cậu làm đến thế hả!"
"Chú, chú đừng hiểu lầm! Thanh kiếm này tên là Long Vân, con thấy kiếm của tiền bối Bắc Huyền đã gãy, thanh kiếm này vừa hay lại hợp với ông ấy! Nhờ chú đưa cho ông ấy giúp con."
Trong phòng vọng ra tiếng cười khẽ của Lâm Phong.
"Có quỷ mới tin cậu, tên nhóc thối tha nhà cậu rất xấu bụng! Có mà muốn nhân cơ hội này để cảnh cáo tôi!"
"Chú, chú muốn nghĩ vậy thì nghĩ, con cũng hết cách."
...
Trần Sơn không đáp lời, chỉ nắm lấy Long Vân Kiếm đang lơ lửng trước mặt.
Chỉ vừa nắm lấy, ông ấy cũng đã cảm nhận được chuôi kiếm như hoà làm một với tay mình!
"Kiếm tốt! Quả nhiên là kiếm tốt hiếm có khó tìm trên đời, có kiếm này, chú Bắc Huyền của tôi sẽ xưng bá được rồi!"
Trần Sơn vui mừng quá đỗi, nghĩ thầm ngày mai lại có thêm phần thắng!
...
Đêm khuya.
Thập Vạn Đại Sơn, Thanh Thành Kiếm Phái.
Có một ông lão mặc áo xanh đang ngồi xếp bằng, thực hiện quá trình trao đổi linh khí.
Xung quanh cơ thể của lão ta có ba thanh kiếm nhỏ ở dạng ảo ảnh đang lơ lửng vờn quanh, tỏa ra ánh sáng nhạt, trông rất bất phàm.
Ông lão áo xanh chính là thái thượng trưởng lão Ngô Cuồng của Thanh Thành Kiếm Phái. Còn ba kiếm ảnh bay quanh cơ thể lão ta là vì tâm pháp tu luyện!
Thanh Thành Kiếm Phái nổi danh khắp chốn với Tam Kiếm Quyết, tu luyện đến rất sâu sẽ hình thành ba thanh kiếm nhỏ dưới dạng ảo ảnh quanh người.
Ba thanh kiếm nhỏ này có thể trợ giúp tu hành, kết trận phòng thân, cũng có thể phi kiếm giết địch!
"Hừ~"
Sau một hồi lâu, Ngô Cuồng mới phun ra một ngụm khí đen, mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng!
Gần đây, lão ta có chút cảm ngộ, Tam Kiếm Quyết mà hắn tu luyện lại đạt đến một cảnh giới mới!
"Thiên Địa Nhân Tam Kiếm, Tam Kiếm Hợp Nhất!"
Ngô Cuồng đột nhiên khuấy động linh khí trong cơ thể, tay bấm kiếm quyết.
"Xoạt!"