“Không cần giải thích! Con rể nhà họ Trần các ông đánh tôi thành ra thế này, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Các ông cứ chờ Thanh Thành Kiếm Phái đến trả thù đi!”
Ngô Tề phẫn nộ hét to, chỉ ước gì có thể cho cả thế giới biết hắn ta muốn trả thù nhà họ Trần, trả thù Lâm Phong!
Nghe thấy lời này, sắc mặt của đám Trần Sơn, Trương Diệu càng thêm tái nhợt!
Phải làm sao đây?
Bây giờ nên làm gì đây?
Adv
Nhưng lúc này, Lâm Phong tát Ngô Tề một bạt tai.
“Bùm!”
Ngô Tề lập tức biến thành một đống sương máu rơi vãi giữa bầu trời đêm.
“Tao chiều mày quá nên mày sinh hư chứ gì! Tuyên bố trả thù tao ngay trước mặt tao? Có khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết không chứ?”
Adv
Lâm Phong cười mỉa mai.
Yên tĩnh!
Vô cùng yên tĩnh!
Khi thấy Ngô Tề bị Lâm Phong tát một cái chết thẳng cẳng, tất cả mọi người nhà họ Trần đều rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Ngay cả Trần Y Thủy cũng há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được.
Nhưng chỉ chốc lát sau, nét mặt của mọi người đổi thành kinh hãi!
“Cậu… Sao cậu lại giết cậu ấy?”
Trương Diệu chỉ vào mặt Lâm Phong, tức giận đến mức suýt không nói nên lời.
“Chẳng lẽ dì cảm thấy người này không đáng chết hả?”
Lâm Phong nhíu mày, hờ hững nói:
“Hắn ta muốn làm nhục con gái dì, còn tuyên bố sẽ trả thù nhà họ Trần, trả thù cháu! Vậy mà dì vẫn nói giúp cho một người như thế ư?”
“Vậy thì sao? Cậu có biết cậu ấy là ai không?”
“Cậu ấy là cháu đích tôn của Ngô Cuồng thuộc Thanh Thành Kiếm Phái, mà cậu biết Ngô Cuồng là ai không? Cậu chẳng biết cái quái gì mà lại ở đây giết người lung tung!”
Nói tới đây, Trương Diệu hít sâu một hơi rồi nói tiếp:
“Ban đầu chỉ là chuyện nhỏ như hạt cát thôi, dù Ngô Tề có làm gì quá đáng, chúng tôi cũng có thể nhẫn nhịn, tha thứ cho những gì cậu ấy làm! Nhưng cậu lại khăng khăng làm theo ý mình, rước lấy hoạ lớn!”
Nghe thấy lời này, Lâm Phong bèn nhìn thoáng qua Trần Y Thủy ở bên cạnh, trông thấy cô bé đã khóc như mưa.
Một người mẹ nói ra những lời này mà để con gái nghe thấy, như vậy sao có thể không đau lòng?
“Nói vậy nghĩa là nếu Ngô Tề làm nhục con gái dì, dì cũng có thể tha thứ ư?”
Lâm Phong hỏi.
“Có gì không thể tha thứ? Cậu tưởng tôi không biết chuyện tối nay hả? Tôi đưa Ngô Tề về nhà là đã có chuẩn bị tâm lý từ trước rồi!”
Trương Diệu bình tĩnh đáp.
“Bà xã, em…”
Nghe vậy, con ngươi của Trần Sơn co lại, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Trần Y Thủy cắn chặt môi đỏ, dù cho môi chảy máu cũng như thể không biết đau.
Đến cả Lâm Phong cũng hơi tức giận, trong mắt có một tia sáng lạnh lẽo lướt qua.
Một người mẹ có thể nói ra những lời này ư?
“Chẳng lẽ tôi nói sai? Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, có thực lực thì sẽ có thể làm theo ý của mình, còn không có thực lực ấy hả, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi!”
Trương Diệu nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Cháu rất tán thành câu nói này của dì! Nhưng dì có cách nghĩ của riêng dì, còn cháu có chủ kiến của riêng cháu.”
“Dì bằng lòng tha thứ cho Ngô Tề, đó là việc của dì. Còn nhiệm vụ của cháu là tiễn Ngô Tề đi gặp Chúa!”
Lâm Phong bình tĩnh đáp.
“Cậu…”