“Chậc, không phải là tôi hối hận nên muốn cứu vãn sao? Thực ra cũng chỉ là chuyện một đóa hoa thôi, chúng ta không nên ngu ngốc đắc tội cậu Lâm.”
Tâm trạng của Ngưu Bôn cực kì phức tạp.
“Điều này chưa chắc!”
Lâm Phi Hải cười quái dị.
Nghe vậy, không chỉ Ngưu Bôn mà Doãn Tử Nguyệt và Kim Hoa bà bà đứng cạnh cũng tò mò.
Adv
“Anh Lâm nói thế là có ý gì?”
Ngưu Bôn hỏi.
“Các người biết Vương Thước là ai chứ? Là con trai của Vương Hữu Chí! Lão già Vương Hữu Chí đó cực kì yêu thương Vương Thước, tôi đã thấy có người truyền tin ở đây ra ngoài, Vương Hữu Chí biết được nhất định sẽ tới tìm Lâm Phong để báo thù!”
Adv
“Quan trọng là, Vương Hữu Chí đã là Tiên Thiên Cảnh tầng chín, còn một chút nữa là võ đạo tông sư rồi!”
“Ông nói xem Lâm Phong còn sống nổi không?”
Lâm Phi Hải chế giễu.
Ngưu Bôn nghe vậy, trong lòng lo sợ, oán giận nói:
“Ông không nói sớm một chút, nếu như ban nãy Lâm Phong tha thứ cho tôi thì không phải tôi đã tìm về một quả bom hẹn giờ sao?”
“Tôi mới nghĩ tới thôi mà.”
Lâm Phi Hải mỉm cười.
Ngưu Bôn gật đầu, sau đó nhìn Lâm Phong cách đó không xa, cũng nở một nụ cười hài hước, lòng thầm nghĩ:
“Lâm Phong ơi Lâm Phong, ông đây tìm cậu mà cậu dám đuổi, để tôi xem xem cậu sẽ chết thế nào!”
Đương nhiên đoạn đối thoại của đám người Lâm Phi Hải đều lọt hết vào tai Lâm Phong, nhưng anh không quan tâm lắm!
Chẳng qua chỉ là một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng chín thôi, nếu dám tới thì chỉ cần tát một cái chết tươi là được, có khi đến lúc đó còn có thể thu được vài món chiến lợi phẩm.
Đúng lúc này, Lưu Năng đi qua, mắt ngấn lệ, nói với vẻ mặt biết ơn.
“Cậu Lâm, cảm… cảm ơn cậu!”
“Không cần cảm ơn đâu!”
Lâm Phong lắc đầu.
Thật ra Lưu Năng là một người rất tốt, đáng tiếc lão ta quá thành thật!
Trong xã hội này người thành thật chắc chắn sẽ chịu thiệt!
Lưu Năng lấy một túi vải màu đen từ trong vạt áo trước ngực ra, nói:
“Cậu Lâm, tôi biết cậu đang thu thập đạn linh bạo, nhưng tôi không có cái đó, chỉ có mấy viên linh thạch thôi!”
“Linh thạch?”
Lâm Phong nhận lấy túi vải đen, nhìn thoáng qua, bên trong đựng mười hai viên linh thạch.
Nếu là thứ khác chắc chắn anh sẽ không nhận, nhưng linh thạch thì ngược lại.
Lâm Phong cất linh thạch nhận được vào túi càn khôn, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
“Con người tôi rất thực tế, không để ông chịu thiệt đâu! Ông nhìn những người đang có mặt ở đây đi, xem ai từng đắc tội ông, tôi sẽ xử giúp ông!”
Khi nói những lời này Lâm Phong không hề che giấu, vậy nên có rất nhiều võ giả ở xung quanh nghe thấy.
Mọi người đều thầm run rẩy, vội vàng cúi đầu xuống, sợ bị Lưu Năng để ý!
Mặc dù họ không quen biết Lưu Năng, nhưng ai biết liệu lão ta có vấn đề về mặt tâm lý vì chuyện hồi nãy, muốn giết vài người để giải toả áp lực hay không chứ?
“Cậu Lâm, không cần! Họ đâu có thù với tôi!”