Người còn lại là một bà lão tóc trắng xóa.
Tay bà lão cầm một chiếc nạng hình đầu rồng, dáng vẻ già nua, nhưng cặp mắt sáng như đuốc, hơn nữa là người có tu vi mạnh nhất trong năm người này, đã đạt tới bậc bảy Tiên Thiên Cảnh.
“Mọi người, mọi người đánh giá thế nào về sự việc xảy ra ở Phong Vân Bang không lâu trước đó?”
Ngưu Bôn mỉm cười hỏi.
“Theo tin tức truyền ra, Long Ngạo Thiên bị một người thanh niên chỉ mới ba mươi tuổi giết chết, chuyện này căn bản là không thể! Long Ngạo Thiên là tông sư võ đạo, năm người chúng ta cùng lên còn chưa chắc là đối thủ ông ta!”
Adv
Lưu Năng lắc đầu nói.
“Có kẻ ngu mới đi tin chuyện này!”
Trình Bằng cười khẩy một tiếng rồi nói:
“Tôi nghe nói lúc đó ngoại trừ Long Ngạo Thiên, trong hiện trường còn có một cao thủ dùng đao của nước Oa, người này cũng là tông sư võ đạo! Long Ngạo Thiên thân là tổng chấp pháp, có khả năng liều chết với người này!”
Adv
“Có lý!”
Ngưu Bôn gật đầu.
Thực ra, trong lòng ông ta cũng không tin lắm. Điều quan trọng là sau khi tin tức này truyền ra ngoài, rất nhanh đã bị phía bộ chấp pháp ém nhẹm xuống, khiến cho rất nhiều người không biết được rõ tình hình cụ thể lúc đó, hoàn toàn chỉ dựa vào suy đoán mà thôi!
Cứ đoán tới đoán lui, khó tránh diễn biến sự việc bị thổi phồng lên.
“Không biết bà Kim Hoa suy nghĩ thế nào?”
Ngưu Bôn mỉm cười, chuyển ánh mắt về phía bà lão tóc trắng.
Còn về Doãn Tử Nguyệt ở bên cạnh lại trực tiếp bị ông ta ngó lơ!
Doãn Tử Nguyệt là đệ tử của Hoa Thần Cung, tính cách lạnh lùng, quái gở, cho dù ông ta có hỏi thì chắc cũng sẽ không có được đáp án.
Mà sở dĩ lần này Doãn Tử Nguyệt có mặt ở đây hoàn toàn là do một nhân vật lớn ở tổng bộ sắp xếp qua đây để huấn luyện.
Đợi đợt huấn luyện lần này kết thúc, giữa hai bên sẽ không còn qua lại thân thiết gì nữa.
“Tôi không quan tâm việc của Phong Vân Bang! Tôi chỉ muốn hỏi, Lâm Phong mà ông nói tới kia, khi nào có thể đến?”
Bà Kim Hoa nhíu mày nói.
“Chắc là sắp rồi đấy! Tôi nói Phùng Hải đi báo rồi, mọi người không cần phải vội!”
Ngưu Bôn cười nói.
“Trưởng lão Ngưu, tôi cảm thấy ông làm việc thực sự quá chậm chạp!”
“Lần này năm người chúng tôi qua đó là được! Hà tất phải đem theo Lâm Phong gì đó? Tôi không có nhiều thời gian mà ở đây lãng phí như thế đâu!”
Trình Bằng tỏ vẻ không vừa ý.
Ngưu Bôn liếc nhìn Trình Bằng, không nói gì.
Mà chính vào lúc này, Phùng Hải dẫn Lâm Phong đi vào gian phòng.
……..
“Ngưu trưởng lão, đây là cậu Lâm.”
Phùng Hải tiến lên, cung kính giới thiệu.
Vẻ mặt ông ta cực kì kiêng dè, biết năm người đứng ở đây đều là người ông ta không thể trêu vào!
Ánh mắt Ngưu Bôn liếc qua Lâm Phong, trong mắt có vẻ nghi hoặc.
Theo lời giới thiệu của Phùng Hải, Lâm Phong chắc chắn phải là một thanh niên tài tuấn cực kì lợi hại mới đúng.
Nhưng bây giờ nhìn qua, trên người Lâm Phong hoàn toàn không có khí tức võ đạo nào, dường như chỉ là người bình thường!
Chẳng lẽ cậu ta sử dụng bí pháp gì để che giấu khí tức võ đạo của mình ư?
Nghĩ tới đây, Ngưu Bôn đứng lên, vừa cười vừa nói:
“Cậu Lâm, tôi là Ngưu Bôn của thương hội Bách Vân, ngưỡng mộ danh tiếng của cậu đã lâu!”
“Ngưu trưởng lão khách khí!”