Lời nói vừa rơi xuống, một cỗ hơi thở đáng sợ thuộc về cao thủ võ đạo bắn ra từ trong cơ thể của ông ta, khiến cho mấy người có mặt ở đây đều dựng tóc gáy!
"Vậy thì phải cảm ơn tổng chấp pháp Long rồi!"
Hoa Vân Phi vừa cười vừa nói.
Long Ngạo Thiên gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua những người có mặt ở đây nói:
"Mọi người có ý kiến gì đối với chuyện thần tiên này không?"
Adv
"Tôi cảm thấy không thể có chuyện này được! Sao lại có thể có chuyện khoa trương như thần tiên gì đó được chứ..."
Người chấp pháp của thành phố Kinh Hàng Mã Đông Phong lên tiếng nói.
"Tôi thì lại có ý kiến khác! Lúc đó chuyến bay D3445 đã đến gần núi Thái Sơn rồi, mà núi Thái Sơn là đâu thì hẳn là mọi người cũng đã biết. Từ xưa đến nay, đó chính là phong thiện chi địa (nơi tế trời) của nước ta! Thế nên... người bên ngoài cũng không chắc chắn được là bên trong núi có cao nhân tuyệt thế đang ẩn mình hay không!"
Diệp Thiên Long lên tiếng nói.
Adv
Mã Đông Phong nghe vậy thì lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiên Long một cái, không nói gì.
Còn Long Ngạo Thiên lại nói:
"Ông nói là có cao nhân lánh đời ra tay cứu giúp?"
"Rất có khả năng là như vậy!"
"Đương nhiên, hai chữ "thần tiên" này luôn chỉ mang tính tương đối! Một vài người dị năng khác ở nước ngoài cũng đều có thể được gọi là thần. Giống như Phong Hành Giả, chẳng phải cũng được gọi là Phong Thần sao?"
Diệp Thiên Long giải thích.
Long Ngạo Thiên nghe vậy thì im lặng, ngón tay phải nhẹ nhàng gõ xuống bàn vang lên từng tiếng lạch cạch, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Bỗng nhiên ông ta đưa mắt nhìn về phía Hoa Vân Phi cười hỏi.
"Lúc đó Hoa viện sĩ cũng có ở trên máy bay, không biết cậu có ý kiến gì không?"
Trong đầu Hoa Vân Phi không khỏi hiện ra bóng dáng của Lâm Phong.
Lúc đó máy bay đột nhiên đáp xuống mặt đất, tạo ra quán tính cực kỳ lớn, cộng thêm đèn điện đã tắt, sắc trời tối mịt, cho nên thật ra rất nhiều người không chú ý đến Lâm Phong đã xông từ bên ngoài vào.
Nhưng tinh thần lực của anh ta khá mạnh, tính cách cũng luôn rất bình tĩnh nên đã lập tức chú ý tới Lâm Phong, cũng có thể đoán được Lâm Phong chính là người được gọi là thần tiên kia!
Có điều anh ta cũng không nói gì thêm mà chỉ nhẹ giọng đáp:
"Xin lỗi, lúc đó tôi cũng không quá chú ý, chỉ có thể thấy được một chút đường nét mơ hồ."
"Vậy được rồi!"
Trong mắt Long Ngạo Thiên xẹt qua vẻ thất vọng.
Ông ta suy nghĩ một lát rồi đứng lên nói.
"Diệp Thiên Long, Vân Trung Thiên, đêm nay hai người phụ trách đảm bảo sự an toàn cho Hoa viện sĩ, tôi còn có chút việc cần phải xử lý. Những người khác thì trở về nghỉ ngơi trước đi."
"Rõ, ngài tổng chấp pháp!"
"Rõ, ngài tổng chấp pháp!"
Tất cả mọi người đều cùng nhau gật đầu.
....
Sau khi Mã Đông Phong rời khỏi phòng họp không lâu thì nhận được điện thoại của thuộc hạ gọi tới.
"Ngài Mã, tên đàn ông mặc đồ đen kia vừa trở về đã nóng lòng muốn đi ăn nướng, tôi đã sắp xếp người giết chết gã ta rồi."
"Tốt! Dám kênh kiệu với tôi, rõ ràng là tìm đường chết!"
Trong lòng Mã Đông Phong nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng lạnh, ông ta lại rút điện thoại vệ tinh được đặc chế ra, bấm số gọi.
"Ngài Mã yêu dấu, giờ này ngài gọi điện cho tôi, có phải là máy bay đã nổ rồi không?"