"Chậc chậc... Tôi còn tưởng rằng Giang Quân Lâm hi sinh vì sự phát triển của gia tộc nên mới cưới một người phụ nữ già! Thế mà không ngờ rằng cháu ruột nhà họ Trần lại đẹp thế này."
"Con bé kia cũng rất đáng yêu xinh đẹp, tiếc là lại mắc bệnh nan y!"
"Mọi người biết không? Tôi nghe nói cũng là vì nhà họ Giang tìm đến thầy thuốc ở Dược Vương cốc có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé này nên Trần Y Nặc mới bằng lòng gả đó!"
"Chậc chậc... Từ khi Giang Tịch Vũ bái nhập Huyền Linh Môn, nhà họ Giang vẫn luôn muốn xưng bá ở Kim Lăng, chỉ là không tài nào ngờ rằng họ lại dùng thứ thủ đoạn này để làm thông gia với nhà họ Trần!"
...
Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh.
Adv
Giang Phi Vân gia chủ nhà họ Giang nhíu mày, trong mắt loé lên vẻ bất mãn.
Dù gì thì trên danh nghĩa, hôm nay cũng là ngày đính hôn giữa hai nhà thông gia nhà họ Giang và nhà họ Trần.
Trần Y Nặc ôm một đứa con hoang ngay trước mặt nhiều người thế này, vậy chẳng phải là cố tình khiến nhà họ Giang bọn họ bị chế nhạo sao?
Ông ta đang định lên tiếng cho mấy người giúp việc lôi Tiểu Luyến Luyến xuống trước.
Adv
Nhưng vào lúc ấy, Lâm Phong lại nhanh chân vọt tới.
Anh coi như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh mà ngồi xổm xuống ngay cạnh hai mẹ con.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, con ngươi sâu thẳm của Lâm Phong ửng đỏ, trong lòng kích động đến nỗi không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm gì.
Giờ phút này.
Dường như trong mắt anh chỉ còn lại một cô bé nhỏ nhắn ấy.
Cho dù trời có sập thì cũng không liên quan gì tới anh!
Anh vươn tay ra muốn chạm vào mặt con gái, nhưng lại bị cô bé né đi.
"Hu hu... Mẹ ơi, cái chú kỳ lạ này là ai vậy! Chú ấy dọa con sợ."
Tiểu Luyến Luyến đột nhiên gào khóc.
Lâm Phong chỉ cảm thấy như trái tim mình sắp tan chảy luôn rồi.
Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ rằng cũng sẽ có một ngày mà mình thấy căng thẳng, thấy sợ hãi, tâm trạng này cực kỳ phức tạp.
"Đừng... Đừng khóc! Chú... Không chạm, chú không chạm vào đâu."
Lâm Phong cố gắng hết sức tỏ ra bản thân hoà nhã dễ gần.
Nhưng lại không ngờ rằng dáng vẻ thận trọng này của anh lại càng khiến Tiểu Luyến Luyến khóc lóc dữ dội hơn.
Cô bé trốn sau lưng mẹ, khóc lóc:
"Hu hu... Mẹ, mẹ bảo chú ấy tránh xa ra, tránh xa ra đi..."
"Hay là anh tránh ra xa chút đi, anh dọa Tiểu Luyến Luyến rồi, con bé nhát gan lắm."
Trần Y Nặc ôm con gái, nhẹ nhàng nói với Lâm Phong.
"Được, được, được! Anh cách xa một chút, anh đi ra xa ngay đây, em mau bảo con gái đừng khóc nữa."
Lâm Phong hốt hoảng.
...
Nhìn thấy thế.
Đông đảo khách khứa xung quanh đều tỏ ra ngạc nhiên.
Chuyện gì đây?
Chàng trai trẻ kia cứ như là ba của cô bé vậy!
Đây chẳng phải chính là người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của Trần Y Nặc sao?
Thú vị!
Trong ánh mắt của một vài vị gia chủ của các gia tộc loé lên tia sáng, khoé miệng nhếch lên tỏ ra đăm chiêu.
Bọn họ còn đang lo lắng phải đốt nhà họ Giang kiểu gì, để cho Giang Phi Vân đừng có quá trớn!
Không ngờ rằng người đàn ông trước kia của Trần Y Nặc lại tìm tới tận cửa!
Mặc dù trong mắt bọn họ, hành động lần này của Lâm Phong rõ ràng là muốn đi chết, nhưng có thể khiến nhà họ Giang khó chịu cũng tốt!